Đối với sự sắp xếp của Nguyên Bảo, Vân Trân không có ý kiến.
Ngược lại, nàng còn rất vừa lòng.
Công việc ở thư lâu không nặng, cả Càn Nguyên Cung cũng chỉ có mỗi Triệu Húc tới đọc sách, cho nên cũng coi như là nơi an tĩnh.
Ngày thường không có việc gì, nàng cũng có thể đọc sách.
Nếu muốn rời đi, cũng không quá phiền toái.
Đương nhiên, quan trọng hơn là Vân Trân cảm thấy hiện tại Triệu Húc rất bận, thời gian tới thư lâu không nhiều lắm.
Triệu Húc tới thư lâu không nhiều, cơ hội hai người đụng mặt sẽ ít đi.
Bớt gặp Triệu húc, vậy rất nhiều phiền phức sẽ không dễ bị vạch trần.
...
Sau đó, Nguyên Bảo lệnh tiểu nội thị vừa bị dạy bảo dẫn Vân Trân tới thư lâu.
Vốn dĩ hắn định tự mình dẫn nàng đi, nhưng tạm thời hắn còn chưa nắm được tâm tư của điện hạ nhà mình, không biết điện hạ đối với Vân Trân như thế nào, là muốn sủng ái hay đề phòng.
Bởi vậy, trước khi tình huống rõ ràng, tốt nhất vẫn nên khoa trương việc này.
Sau khi cáo từ, Vân Trân liền đi theo tiểu nội thị tới thư lâu.
Chạng vạng, Triệu Húc trở về.
Nguyên Bảo tiếp đón, bẩm báo việc Vân Trân tới thư lâu.
Triệu Húc nghe xong, không dặn dò gì.
Nguyên Bảo càng cảm thấy hoang mang, không biết điện hạ nha mình vừa lòng hay bất mãn với an bài này.
Có điều trước mắt, chỉ có thể như vậy.
...
Vân Trân đã ở thư lâu ba ngày.
Đúng như nàng nghĩ, Triệu Húc quá bận, bận đến không có thời gian tới thư lâu.
Nàng ở đây ba ngày, đều không hề gặp Triệu Húc.
Trong lúc đó, Quả Nhi có tới tìm nàng.
Quả Nhi là nghe Nguyên Bảo kể, cho nên mới tới.
"Thịnh tiểu thư..."
"Quả Nhi cô nương, ta hiện giờ đã không còn là tiểu thư Thịnh gia, mà là cung nữ Thịnh Vân Trân." Vân Trân nói, "Nếu ngươi không chê, có thể gọi ta là Vân Trân."
"Vậy được, ta gọi ngươi là Vân Trân.
Vậy ngươi cũng không cần gọi ta là Quả Nhi cô nương, cứ kêu Quả Nhi là được."
Vân Trân gật đầu.
"Thật giống."
Đột nhiên, Quả Nhi nói.
Vân Trân biết nàng đang nói gì, có điều vẫn