"Liễu gia đã cắm rễ quá sâu ở Vân Hán Quốc." Triệu Húc nói, "Bọn họ đã có ba vị hoàng hậu liên tiếp, hơn nữa, Trấn Bắc Hầu phủ còn nhiều lần lập chiến công cho Vân Hán Quốc ta.
Dù là ở trong quân hay ở dân gian, danh vọng của Liễu gia đều vô cùng cao.
Nếu nhi thần lại cưới Trản Anh, tương lai, nhi thần may mắn xưng đế, vậy Liễu gia sẽ có vị hoàng hậu thứ tư..."
Khi Triệu Húc nói tới đây, lửa giận trong mắt Đức Phi đã bình ổn không ít.
Triệu Húc thấy vậy, tiếp tục cố gắng: "Mẫu phi cũng biết, Tô gia dù phủ khả địch quốc cũng không thể tranh lại quyền lực triều đình.
Nếu sau này, nhi thần thật sự xưng đế, Liễu gia lại là công thần ủng hộ nhi thần thành đại sự, hơn nữa còn có quan hệ thông gia...!Mẫu phi không sợ đến lúc đó ngoại thích chuyên quyền, không còn ai có thể trấn áp Liễu gia, trấn áp Trấn Bắc Hầu phủ tay chưởng quản binh mã thiên hạ sao?"
Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vô cùng nguy hiểm, nhưng Liễu gia sao làm sao không phải một loại uy hiếp khác?
Hiện tại mọi người đều nói Liễu gia cả tộc trung liệt, là phòng tuyến vững chắc nhất của Vân Hán Quốc ở Bắc Cương, chỉ cần còn Liễu gia, hoàng đế Vân Hán Quốc có thể kê cao gối mà ngủ.
Nhưng lòng người lại dễ thay đổi.
Ai có thể bảo đảm, thời điểm quyền thế của Liễu gia đạt tới đỉnh, bọn họ không muốn có được thiên hạ này?
Cứ như vậy, còn không phải vừa mới đuổi hổ báo đi, lại có sói ác tới sao?
"Đó cũng là chuyện rất lâu sau này.
Con có vào Đông Cung hay không mới là việc cấp bách." Đức Phi nói, "Tuy rằng Liễu gia là uy hiếp tiềm tàng, nhưng cũng chỉ là tiềm tàng, hiện giờ Hoàng Hậu ở Khôn Càn Cung kia và cả vị ở Thủy Hoàn Cung đã như hổ rình mồi, nguy cơ lửa sém lông mày, chỉ có thể hợp tác Liễu gia trước, sau khi diệt trừ nguy cơ rồi tính tiếp."
"Nhưng mẫu phi thật sự cho rằng phụ hoàng sẽ chịu đựng Liễu gia tới ngày đó sao?" Triệu Húc nhìn Đức Phi, hỏi.
"Ý con là gì?" Đức Phi nhíu mày.
Triệu Húc đáp: "Phụ hoàng không phải người thường, đương nhiên cũng rõ ý nghĩa của Liễu gia với Vân Hán Quốc.
Nhưng cũng chính vì