Dung mạo?
Gương mặt giống Trân Nhi.
"Ta không hiểu." Vân Trân lắc đầu, mượn cớ tránh ánh mắt của Ngụy Thư Tĩnh, "Không phải Ngọc Nhung công chúa nói ta trông giống bằng hữu của nàng ấy sao? Nếu là bằng hữu, vì sao phải hại ta?"
Lần này, Ngụy Thư Tĩnh không trả lời.
Đây cũng là điểm Ngụy Thư Tĩnh nghi hoặc.
Triệu Ngọc Nhung nói nàng ta và Trân Nhi vừa gặp đã như quen biết, là tri kỷ.
Với sự hiểu biết của Ngụy Thư Tĩnh về Trân Nhi, không phải ai nàng ấy cũng có thể tùy tiện kể chuyện của mình.
Nếu không quen biết, nếu không phải bằng hữu, vậy vì sao Ngọc Nhung công chúa lại biết nhiều chuyện như vậy, về chuyện của Trân Nhi, về chuyện của y, đặc biệt là quãng thời gian bọn họ ở Nam Hoang.
Đôi khi, Ngụy Thư Tĩnh thậm chí cảm thấy Ngọc Nhung công chúa giống như người từng tự mình trải qua quãng thời gian đó.
Nếu không, sao có những chi tiết lại biết rõ ràng như vậy?
Mà có thể biết được những việc đó, ngoại trừ người ở Nam Hoang, thì chỉ có Trân Nhi nói với nàng ta.
Cho nên, đây cũng là lý do sau khi Ngụy Thư Tĩnh tra được Ngọc Nhung Cung, lại chậm chạp đưa ra kết luận.
Triệu Ngọc Nhung và Trân Nhi rốt cuộc có quan hệ gì?
Chủ mưu vụ việc ở Thính Hà Viện rốt cuộc có phải nàng ta không?
Nếu không phải nàng ta, vậy Tước Nhi có lý do gì để hại Thịnh Vân Trân? Huống hồ ngày ấy, không chỉ là rơi xuống nước, còn thả rắn độc vào hồ!
Chỉ dựa vào một cung nữ tuyệt đối không thể khó khả năng tránh được tai mắt thị vệ trong cung, đưa rắn độc tới.
Sau lưng việc này khẳng định có người quyền cao chức trọng mưu tính tất cả.
...!
"Tâm ý của Ngụy thống lĩnh, tiểu nữ tử xin nhận." Vân Trân cúi đầu, hành lễ với Ngụy Thư Tĩnh, "Hiện giờ ta vẫn rất tốt.
Về chuyện ngày đó, kẻ đứng sau là ai, có mục đích gì, ta không muốn truy cứu nữa, mong Ngụy thống lĩnh thứ lỗi."
"Nếu kẻ đó lại ra tay thì sao?" Ngụy Thư Tĩnh hỏi.
"Ta sẽ chú ý nhiều hơn." Nói xong,