Nếu nàng ra mặt, khẳng định làm nhiều công ít.
Mà Thịnh Lang Hoàn cũng không được.
Hiện giờ thân phận của Thịnh Lang Hoàn rất xấu hổ, cho dù đồng ý giúp nàng, cũng không giúp được gì.
Vương Hoàng Hậu và Triệu Ngọc Dao bên kia càng không được.
Như vậy tính tới tính lui, có thể giúp nàng, trước mắt chỉ có Triệu Ngọc Nhung.
Mà Triệu Ngọc Nhung!
"Nàng ta sao! " Vân Trân cúi đầu, do dự.
Nếu nhờ Triệu Ngọc Nhung hỗ trợ, chỉ sợ cái giá phải trả còn lớn hơn nhờ Lưu Vân Bạch.
Nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
!
Vân Trân vốn dĩ đã tính toán sẽ ra tay từ chỗ Triệu Ngọc Nhung, nhưng trong cung đột nhiên xảy ra một chuyện, ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng, đồng thời cũng cho nàng một cơ hội.
Thái Hậu bị bệnh.
"Hoàng tổ mẫu bị bệnh.
" Giờ phút này, trong Thủy Hoàn Cung, Lưu Vân Bạch nói tin tức này với nàng, "Cơ hội của ngươi tới rồi.
"
Vân Trân nhìn cây ngoài sân.
Đúng vậy, cơ hội của nàng đã tới.
Thái Hậu đột nhiên bệnh nặng, tất cả thái y của Thái Y Viện đều bị triệu tới An Bình Cung, cũng không có chuyển biến đẹp.
Ngay lúc này, Vân Trân tìm tới Thịnh Lang Hoàn.
"Muội nói, muội có lẽ có cách trị khỏi cho Thái Hậu nương nương?" Thịnh Lang Hoàn nghe nàng nói, không khỏi kinh ngạc.
"Hiện giờ vẫn chưa thể kết luận, phải chờ sau khi bắt mạch cho Thái Hậu nương nương mới biết được.
" Vân Trân nhẹ giọng.
Thịnh Lang Hoàn đánh giá nàng một phen, ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa.
Sự xuất hiện đột ngột của "Cửu muội" này luôn mang đến kinh hỉ.
Ban đầu, trong hội ngắm hoa ở Lạc Khê biệt viện, thi đấu ném thẻ vào bình rượu thắng Liễu Trản Anh của Trấn Bắc Hầu phủ.
Sau đó, trong tiệc mừng thọ Thái Hậu, đối mặt với sự khiêu khích và châm chọc của Ngọc Dao công chúa, trước mặt gia tộc quyền cao chức trọng nhất Vân Hán Quốc cũng không mất đúng mực, cuối cùng có thể toàn thân thoát lui.
Sau đó, nàng bị Tứ hoàng tử cướp người giữ đường, đầu tiên là tới Thủy Hoàn Cung, hiện tại lại đến Càn Nguyên Cung của Lục hoàng tử.
Người như nàng, trong mấy tháng ngắn ngủi thay đổi thân phận liên tục, ở trong cung này