Trải qua một đêm chuẩn bị.
Hôm sau, giờ Thìn, Vân Trân đúng giờ đến khám bệnh cho Thái Hậu.
Bởi vì thân thể Thái Hậu tôn quý, cho nên thời điểm tắm thuốc, sẽ có y nữ ở cạnh vây xem cả quá trình.
Đồng thời, thái y của Thái Y Viện cũng canh giữ sau bình phong, kiểm tra thứ Vân Trân dùng trên người Thái Hậu mọi lúc.
Mà lúc này, đám người Triệu Húc cũng chờ bên ngoài.
Hôm qua sau khi Vân Trân trở đi, Triệu Húc liền trở nên trầm mặc.
Sự trầm mặc này kéo dài đến khi gặp lại nàng ở An Bình Cung.
Cảm giác đau nhức trong lòng càng rõ ràng.
Hắn không biết chính mình bị sao vậy, dường như có một âm thanh không ngừng nói bên tai hắn, chính là nàng, chính là nàng!
Bộ dáng có thể bắt chước.
Thói quen có thể bắt chước.
Nhưng người biết y thuật duy nhất kia, không bắt chước được.
Hôm qua trong đại điện, những gì nàng nói với phụ hoàng tuyệt đối không phải lời người không am hiểu y thuật có thể nói.
Bởi vì trong lời nói của nàng có sự trấn định, thong dong cùng tự tin.
Nhưng rõ ràng...
Triệu Húc bắt đầu hỗn loạn.
Hắn nỗ lực nhớ lại thời điểm ở sa mạc, việc đã xảy ra...
...
Lâu đến mức tra tấn người chờ đợi.
Từ sớm đến tối.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Vân Trân mới từ bên trong bước ra.
"Độc, giải rồi."
Vân Trân nhìn người bên ngoài, nói.
...
Chuyện độc trên người Thái Hậu nương nương được một tiểu cung nữ giải nhanh chóng truyền khắp hoang cung.
Vào đêm, Thái Hậu hôn mê mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, còn muốn ăn gì đó.
Hoàng đế vui mừng.
Những người khác trong cung cũng thở phào.
Thời gian kế tiếp, Vân Trân ở lại An Bình Cung, điều trị thân thể cho Thái Hậu.
Đến ngày thứ ba, Thái Hậu cuối cùng cũng có thể xuống giường.
Hoàng đế cao hứng, hỏi Vân Trân muốn được thưởng gì.
Là quyền vị, hay vàng bạc châu báu, ông đều có thể thỏa mãn.
Kết quả, thứ Vân Trân muốn lại khiến rất nhiều người bất ngờ.
Nàng cầu xin hoàng đế cửu diệp ngọc linh chi.
"Cửu diệp ngọc linh chi sao?" Hoàng đế vuốt râu, có chút khó xử, "Cửu diệp ngọc linh châu này là tiên hoàng ban cho Thái Hậu.
Về chuyện này, trẫm phải hỏi Thái Hậu một chút."
...
Trong