Bởi vì hành động nhường "công lao" cho Thịnh Lang Hoàn này của nàng ảnh hưởng tới kế hoạch của Lưu Vân Bạch.
Dù nàng xảy ra chuyện, người chịu liên lụy theo chỉ có Thịnh Lang Hoàn, chỉ có Thịnh gia quận thủ Lẫm Châu.
Mà Triệu Húc, sẽ có thể thoát khỏi chuyện này.
Xong việc, hắn nhiều nhất bị hoàng đế giáo huấn vài câu, đóng cửa một khoảng thời gian, sẽ không chịu liên lụy quá lớn.
Đây, tuyệt đối không phải điều Lưu Vân Bạch muốn nhìn thấy.
"Cho nên, ngài khẳng định đã làm thêm gì đó! Ngài tuyệt đối sẽ không từ bỏ như vậy!" Vân Trân nhìn người bên ngoài, nói.
Với tâm cơ và lòng dạ của Lưu Vân Bạch, khẳng định còn có hậu chiêu!
"Đúng vậy, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ! Bằng không, trò chơi không còn thú vị nữa." Lưu Vân Bạch cười nói, "Ta à, chẳng qua có lòng tốt nhắc nhở Lục hoàng đệ nghi ngờ của bà bà về ngươi mà thôi."
"Lưu Vân Bạch! Sao ngươi có thể làm như vậy?"
Vốn dĩ việc nàng đứng ra, giải độc cho Thái Hậu đã là nước cờ hiểm!
Nhưng, chỉ cần nàng thuận lợi, cho dù Triệu Húc hoài nghi, cũng không dám khẳng định nàng là Trân Nhi.
Bây giờ hay rồi, Lưu Vân Bạch mượn lời của Quỷ Diện bà bà, rõ ràng là muốn nói với Triệu Húc.
Nàng, chính là Trân Nhi!
Lúc trước còn đỡ.
Nhưng cố tình là hiện tại, Triệu Húc biết được thân phận của nàng.
Một khi Triệu Húc bắt đầu nghi ngờ nàng chính là "nàng", một khi cho rằng nàng chính là "nàng", hắn tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn, khẳng định sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị hoàng đế chém đầu như vậy.
Hắn sẽ cứu nàng.
Nàng biết.
Hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu nàng.
Tội nàng phạm là "mưu hại Thái Hậu", đáng bị tru di cửu tộc!
Một khi Triệu Húc cầu tình cho nàng, nhất định sẽ chọc giận hoàng đế.
Khi ấy, Lưu Vân Bạch sẽ tiếp tục kế hoạch, phía trước chắc chắn có bẫy rập đang chờ Triệu Húc.
Đây là điều dù thế nào nàng cũng không muốn nhìn thấy.
...
"Lưu, Vân, Bạch." Lưu Vân Bạch ngửa