"Đến lúc này, ngươi cuối cùng mới nhớ tới chàng, biết hỏi tình hình của chàng." Liễu Trản Anh cười lạnh.
Vân Trân tiến lên hai bước, bắt lấy rào chắn, nôn nóng hỏi: "Chàng ấy rốt cuộc bị sao? Ngươi nói ta biết đi!"
"Chàng bị sao? Ngươi có biết, chàng vì ngươi, ngay lúc bệ hạ nổi giận, đi cầu xin cho ngươi không? Từ chiều đến bây giờ, chàng đều quỳ gối bên ngoài Hoa Thanh Cung, chính là vì cầu xin cho ngươi, chính là vì hi vọng bệ hạ có thể thu hồi ý chỉ xử tử ngươi, chính là vì muốn bệ hạ đồng ý điều tra vụ án Thái Hậu trúng độc!"
Vân Trân sửng sốt, tay nắm rào chắn thật chặt.
"Ngươi có biết, cũng vì việc này, Đức Phi nương nương giận đến mức tát chàng một cái, nói nếu chàng còn tiếp tục chấp mê bất ngộ, bà ấy sẽ không nhận đứa con này không! Ngươi có biết, bây giờ trong cung, từ trên xuống dưới, trong sáng ngoài tối có bao nhiêu người chờ xem chàng bị cười chê, chờ xem chàng bị bệ hạ xử trí không!" Liễu Trản Anh kích động chất vấn.
Mỗi một tiếng đều như nước sôi tươi vào lòng Vân Trân, khiến trái tim nàng theo đó mà run rẩy.
"Ta...!Ta không ngờ sẽ như vậy..."
Nàng không muốn như vậy.
Nàng vốn dĩ chỉ định lấy thân phận Thịnh Vân Trân tiến cung tìm cửu diệp ngọc linh chi, sau khi có được sẽ lập tức về Tây Nam, không còn cùng "người xưa" trong cung có chút vướng bận, thậm chí nếu không có cuộc thi ở Lạc Khê biệt viện, Triệu Húc có khả năng căn bản không phát hiện sự xuất hiện của nàng.
Nàng chỉ muốn dùng thân phận Thịnh Vân Trân mà tới, sau đó lặng lẽ rời đi, ai cũng không chọc vào.
Không ngờ vận mệnh trêu người.
Nàng vốn định giải độc cho Thái Hậu, sau khi có được cửu diệp ngọc linh chi, lập tức tìm cách xuất cung.
Khi ấy, cho dù đám người Triệu Húc vì nàng biết y thuật mà hoài nghi, nhưng khi đó, nàng sớm đã không còn ở trong cung nữ.
Nàng vốn dĩ