Tô gia dường như đã bỏ cả vốn gốc, một hai phải lấy mạng của Vân Trân.
Chẳng những bỏ số tiền lớn mời tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, bên đường đuổi giết, còn sai người tung tin khắp giang hồ, tốn vạn hoàng kim để mua đầu Vân Trân!
Nhất thời, giang hồ xa động, các đạo nhân mã sôi nổi lên sân khấu, gia nhập đội ngũ đuổi giết Vân Trân.
"Mẹ ơi! Ngươi rốt cuộc đắc tội với ai vậy? Thế mà không tiếc trả mọi giá cũng phải lấy được mạng ngươi!" Hôm nay, bọn họ vượt sông, tiến vào địa giới phía Nam, sau khi lần nữa thành công thoát khỏi đám người đuổi giết, Bát sư huynh nằm dài dưới đất, mệt như con chó chết, "Lúc trước thời điểm Ngụy sư đệ nhờ ta, ta còn tưởng nhiệm vụ này rất dễ dàng, không phải chỉ là hộ tống một tiểu nha đầu tới Tây Nam thôi sao? Đệ ấy bảo ta tự mình hộ tống, còn dặn dò mãi, rõ ràng là đại tài tiểu dụng, đại kinh tiểu quái! Bây giờ nghĩ lại...!Thì ra là thế! Ta bị Ngụy sư đệ đào hố chôn rồi!"
Vân Trân dựa vào thân cây bên cạnh, nghe Bát sư huynh oán giận, trong lòng có chút trống trải cùng bối rối.
Nói thật, một tháng này không ngừng bị đuổi giết, không ngừng đào vong, thể xác và tinh thần nàng vô cùng mệt mỏi, đồng thời cũng cảm thấy bất lực.
Không ngờ, Đức Phi thật sự hận nàng như vậy, một hai phải giết chết nàng!
Dù sao năm đó, bọn họ vẫn có chút tình cảm.
Dù chỉ là một vũ khí, một quân cờ dùng lâu cũng nên có tình cảm.
Nhưng đối với Đức Phi mà nói, dù là vũ khí hay quân cờ dùng tốt thế nào, một khi đi ngược với lợi ích của bà ta, nhất định phải diệt trừ!
"Nghe nói bọn họ treo một vạn hoàng kim làm tiền thưởng!" Không biết từ khi nào Bát sư huynh đã bò dậy, vuốt cằm đánh giá nàng, "Ngươi xem, ta hiện giờ dẫn ngươi đào vong, ăn bữa hôm lo bữa mai, chút chỗ tốt Ngụy sư đệ cũng không cho ta, chi bằng ta dứt khoát trói ngươi lại, dùng đầu của ngươi đi đổi tiền.
Ngươi yên tâm, ngày này năm sau, ta khẳng định sẽ mang