Cuối cùng, thấy nàng thật sự bực bội, Bát sư huynh không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng trước đây vẫn luôn quở trách nàng, nói chuyện còn khó nghe hơn bây giờ, cũng không thấy nàng tức giận.
Cố tình nhắc tới nương nương họ Tô trong cung, còn nhắc tới nhi tử của bà ta, nàng liền tức giận thành như vậy?
Chẳng lẽ, thật sự bị hắn nói trúng rồi sao?
Người Tô gia bỏ số tiền lớn lấy đầu nàng, thật sự vì nàng có liên quan tới nhi tử của hoàng đế?
A...
Nghĩ đến đây, Bát sư huynh rùng mình.
Hắn phiền nhất kiểu dây dưa tình cảm này.
Khi tốt, ngươi là tiểu tâm can, tiểu bảo bối.
Một khi trở mặt, lập tức trở nên vô tình, giống như có huyết hải thâm thù vậy, một hai phải giết chết mới bỏ qua!
...
Bát sư huynh đi xa.
Vân Trân dựa vào thân cây, nhìn chân trời tới xuất thần.
Hiện tại đã là cuối tháng bảy, sắp tới Trung Thu rồi.
Dọc đường đi, khoảnh khắc rời khỏi kinh thành, nàng đã cố gắng khống chế bản thân không nghĩ tới chuyện đó, hơn nữa sau này lại bị người Tô gia đuổi giết, khiến nàng cũng không có tâm tình nghĩ đến.
Nhưng cố tình, Bát sư huynh là kẻ lắm mồm, thích nói bậy bạ.
Không ngờ lần này lại đánh thẳng vào điểm yếu hại của nàng.
Là nguyên nhân đó sao?
Lời Bát sư huynh nói khiến nàng không thể phản bác.
Nhưng chung quy đã không kịp nữa rồi.
...
Mà lúc này, ở kinh thành.
"Lục hoàng tử, ngài muốn đi đâu?"
Liễu Minh Cẩn cản Triệu Húc ngoài cửa cung.
Hôm nay, hắn vốn dĩ cùng muội muội nhà mình vào cung tìm Triệu Húc.
Từ sau khi hai người định hôn sự, Liễu Trản Anh không hề gặp Triệu Húc.
Liễu Minh Cẩn là ca ca yêu thương muội muội, đương nhiên không đành lòng, cho nên hôm nay cùng Liễu Trản Anh tiến cung.
Không ngờ, mới tới cửa cung, liền gặp Lục hoàng tử triệu Húc đúng lúc từ bên trong đi ra.
Bởi vậy, mới có một màn này.
"Thì ra là Liễu công tử."
Triệu Húc dừng một chút, nói với Liễu Minh Cẩn.
Nói xong, hắn lại ngẩng đầu, gật đầu với Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh nắm chặt roi trên eo, nhấp môi.
"Lục hoàng tử muốn đi đâu vậy? Trời sắp tối rồi, có chuyện gì cần ra ngoài xử lý ngay lúc