Bát sư huynh còn chưa nói xong đã bị Hữu hộ pháp che miệng lại.
"Giáo chủ thứ tội! Huynh ấy uống nhiều quá, hồ ngôn loạn ngữ..." Hữu hộ pháp vội giải thích.
Ngươi che miệng ta làm gì?
Ngươi đừng tưởng hôm nay ta uống rượu với ngươi, thích chơi với ngươi thì ngươi có thể tùy tiện che miệng ta! Ta nói ngươi biết, ta không có ăn quỵt của ngươi! Còn nữa, ngươi giải thích với hắn làm gì?
Bát sư huynh trừng mắt nhìn Hữu hộ pháp, vẻ mặt muốn nói "Cuồng đồ to gan", "Mau buông lão tử ra", "Còn không buông tay sẽ trở mặt đấy"...!Nhưng hoàn toàn bị Hữu hộ pháp làm lơ.
Giáo chủ nhà gã là ai chứ?
Thời điểm ở U Minh giáo, ngài ấy nói một không hai, không có ai dám ở trước mặt ngài ấy nói bậy một câu!
Nhưng bây giờ vị Bát sư huynh đến từ núi Kình Thương này thì hay rồi, thế mà dám ở trước mặt giáo chủ chỉ trích ngài ấy! Đúng là không muốn sống nữa!
Giáo chủ nổi giận, cho dù là núi Kình Thương cũng phải tự ước lượng.
Nhưng có rất nhiều thời điểm, hiện thực và tâm lý luôn có sự chênh lệch.
Hữu hộ pháp vốn tưởng rằng Bát sư huynh nói như vậy sẽ chọc giận giáo chủ nhà mình, kết quả giáo chủ nhà gã như Diêm Vương căn bản không định so đo với Bát sư huynh lần này.
...!
Lệ Vô Ngân liếc nhìn Hữu hộ pháp, sau đó bế Vân Trân rời đi.
Hữu hộ pháp nhìn theo Lệ Vô Ngân, sửng sốt.
Bên cạnh, Bát sư huynh còn đang mắng chửi Lệ Vô Ngân.
"Huynh bớt tranh cãi đi! Chuyện giữa giáo chủ và Quỷ đại nhân không phải người như huynh và ta có thể xen vào!" Hữu hộ pháp hoàn hồn, nói với Bát suy huynh.
"Cái gì là chuyện giữa họ, người khác không thể xen vào? Nếu như vậy, sư đệ nhà ta làm sao đây hả?" Bát sư huynh phản bác.
Vì hạnh phúc của sư đệ nhà mình, người làm sư huynh nhà hắn tóm lại phải xử lý tất cả "vận đào hoa" xung quanh nha đầu thúi kia.
...!
Hữu hộ pháp vỗ vai Lệ Vô Ngân, bảo hắn đi ngủ đi, đừng say tới phát điên nữa!
Bát sư