Chờ nàng mở cửa, mới phát hiện Bát sư huynh đặt ghế, chân bắt chéo, ngồi cắn hạt dưa trước cửa phòng nàng.
Trên cái ghế bên cạnh đặt một hộp đồ ăn.
Nghe tiếng mở cửa, Bát sư huynh quay đầu.
"Ai da! Ngươi đúng là biết ngủ đấy! Đã sắp đến giờ ăn trưa rồi!"
Vân Trân xoa giữa cung mày, hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"
"Còn không phải cái người mặt lạnh như xác chết kia mới sáng sớm tinh mơ đã bảo ta mang cháo cùng trà giải rượu đến cho ngươi sao! Hắn nói ngươi tối qua uống quá nhiều, sáng nay tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất khó chịu!" Bát sư huynh vừa mở miệng liền không nhịn được mà than vãn, "Ta không muốn tới...!Nhưng hắn kề kiếm trên cổ ta, ta lại không đánh lại hắn...!Hừ, ta có ý tốt tới đây, không ngờ ngươi ngủ lâu như vậy...!Ngươi có biết ta chờ ở đây khó chịu thế nào không..."
Rất khó chịu?
Vân Trân nhướng mày, nhìn xác hạt dưa rơi đầy đất.
Khó chịu mà có tâm tình cắn nhiều hạt dưa như vậy? Sao không nói trước khi nàng mở cửa, hắn ăn rất vui vẻ nhỉ?
"Đây không phải do ta cắn." Bát sư huynh bĩu môi, "Trên nóc nhà có tiểu ca mặc đồ đen.
Ta thấy gã ngồi bên trên vẫn không nhúc nhích, thật sự đáng thương nên bảo gã xuống ngồi cùng.
Nhưng người vừa mở cửa, gã liền chạy, bây giờ còn ngồi trên nóc nhà đấy..."
Thật sự không chịu nổi Bát sư huynh lải nhải, thừa dịp người trong phòng còn chưa tỉnh, "ảnh vệ" mới xuống dưới ăn một chút, hiện giờ ngồi trên nóc nhà nghe người bên dưới bán đứng mình....!Sao khi nãy nói sẽ hỗ trợ yểm hộ? Sao đã nói là không cáo trạng mà?
Tín nhiệm ơi tín nhiệm!
Tín nhiệm giữa "bằng hữu hạt dưa" một chút cũng không chịu được thử thách!
"..." Vân Trân nghe Bát sư huynh nhắc mãi, có hơi đau đầu, "Vậy người mặt lạnh như xác chết huynh nhắc đến...!Là ai?"
"Còn có thể là ai? Ngoại trừ kẻ mới gặp đã trừng mắt với ta thì còn là ai? Nhìn ai cũng dùng gương mặt