Đêm qua Ngụy Thư Tĩnh đi rồi, Nguyên Bảo chiếu cố con lừa còn chưa trở về.
Bởi vậy lần này có Ngụy Duyên Võ cùng nha hoàn Xuân Trà theo Đới Húc lên núi Xích Phong.
"Đi đi." Sau khi dặn dò, Tô trắc phi nói, "Cố gắng học tập, đừng cô phụ hi vọng của mẫu phi."
"Nhi tử hiểu." Triệu Húc đáp, "Mẫu phi bảo trọng thân thể, nhi tử đi đây."
Dứt lời, hắn nâng tay, khom người với Tô trắc phi, sau đó đi lên xe ngựa.
Sau khi lên, Triệu Húc ngồi bên cửa sổ nhìn bên ngoài.
Ánh mắt hắn lướt qua Tô trắc phi nhìn Vân Trân.
Trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, giờ phút này lại không thể nói.
Ngươi đang trách ta đúng không?
Triệu Húc nhìn Vân Trân, nghĩ thầm.
Nếu không, sao lúc ta sắp rời đi, ngươi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta?
Nghĩ đến đây, lòng hắn cười khổ.
Thôi vậy, đây không phải kết quả hắn mong muốn sao?
"Thanh đao" và "chủ nhân" nên duy trì quan hệ đơn giản nhất.
...!
Đốc đốc đốc...!
Xe ngựa đi xa dần.
Vân Trân nhiễm phong hàn dường như ngày càng nghiêm trọng.
Cả quá trình đưa tiễn, nàng đều mơ mơ màng màng.
Đừng nói là nhìn Triệu Húc, ngay cả đứng vững cũng là một chuyện rất khó khăn.
Hình như có tiếng bánh xe nghiền qua bùn đất truyền đến...!
Đi rồi sao?
Vân Trân nỗ lực nheo mắt nhìn về phương xa, lại chỉ nhìn thấy một mảng mơ hồ.
"Trân Nhi ngất rồi!" Lúc này, không biết ai kêu lên.
Vân Trân chỉ cảm thấy đầu nặng trịch.
...!
Thời điểm nàng tỉnh lại đã là buổi chiều.
Vân Trân còn chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thuốc rất nồng.
Nàng khịt mũi, ôm đầu ngồi dậy.
Nghiêng đầu, lại thấy một bóng hình quen thuộc tùy ý ngồi bên cửa sổ, tay cầm bầu rượu.
Hả?
Trong đầu Vân Trân lập tức xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.
"Tiền bối?" Lời nói vừa ra khỏi miệng, cổ họng liền đau đớn.
Lão hán say theo bọn họ trở về nghe xong, một tay nâng eo, nghênh ngang đi về phía nàng, hỏi: "Ngươi biết ủ rượu không?"
Vân Trân mờ mịt lắc đầu.
Lão hán say thấy vậy, có chút bất mãn: "Vậy ngươi biết làm gì?"
"Dạ..."