Đi tiếp hai ngày, bọn họ cuối cùng cũng vào Hồi Hồn trấn.
Đúng như Thiết Trụ nói, ba mặt Hồi Hồn trấn dựa núi, là nơi phong cảnh không tệ.
Chờ vào thị trấn, liền có người chào hỏi Thiết Trụ, nói gã biết chuyện của muội muội, bảo gã mau về xem.
Thiết Trụ liên tục cảm tạ, vẻ mặt u sầu dẫn họ tới nhà mình.
Vân Trân và Bát sư huynh dắt ngựa đi sau.
Nàng có thể cảm nhận được những ánh mắt dừng trên người nàng và Bát sư huynh, có phỏng đoán, tìm tòi, hoặc là không quá thân thiện.
Có điều, bọn họ không ai để ý, chỉ lặng lẽ theo sau Thiết Trụ.
Khi bọn họ đi qua một đền thờ, mấy người Vân Trân đột nhiên nghe phía trước có tiếng ồn ào.
Nàng ngẩng đầu, phát hiện đó là một cửa hàng son phấn.
Nhìn dáng vẻ, việc làm ăn của cửa hàng rất tốt, cửa hàng xung quanh đều thưa thớt, chỉ có vài người, nhưng cửa hàng này lại rộn ràng nhốn nháo, đầy người chen mua.
Việc làm ăn ở một trấn nhỏ có thể thịnh vượng như vậy sao?
Đúng là kỳ lạ!
Nhưng nàng không có thời gian dừng lại hỏi thăm, bởi vì qua con phố này liền đến nhà của Thiết Trụ.
...
"Vân cô nương, đại hiệp, tới nhà ta rồi." Thiết Trụ đứng trước một căn nhà, nói với họ.
Nói xong, gã đẩy cửa đi vào bên trong, "Cha! Nương! Con về rồi!"
Bởi vì Bát sư huynh không chịu báo tên của mình, ngay cả họ cũng không chịu nói, cho nên Thiết Trụ luôn gọi hắn là đại hiệp.
Thấy Thiết Trụ đi vào, Vân Trân và Bát sư huynh buộc ngựa ở bên ngoài, rồi đi theo.
"Thiết Trụ sao! Thiết Trụ, con cuối cùng cũng về! Muội muội con mất tích rồi...!Hu hu...!Không thấy A Châu nữa..." Có một phụ nhân khóc lóc chạy ra, nhào vào lòng Thiết Trụ, phía sau bà ấy còn có một lão nhân tóc bạc nửa đầu.
Thiết Trụ ôm mẫu thân mình khóc rống.
Chờ cảm xúc cha mẹ Thiết Trụ ổn định lại, Thiết Trụ giới thiệu với họ Vân Trân và Bát sư huynh, nói họ là người có bản lĩnh gã quen được trên đường trở về.
Lần này