"Chín người! Lần này quá càn rõ rồi!" Bát sư huynh tức giận đến ném đôi đũa lên bàn.
Bầu không khí ngưng trọng một lát.
Chín người, thêm ba người mất tích lúc trước, tổng cộng là mười hai người.
Mà trước đó đều là qua nửa tháng mới có một người mất tích, nhưng hôm qua một lần mất tích chín người!
Đây có lẽ là lời cảnh cáo của kẻ đứng sau với hành động xâm nhập phần mộ tối qua của họ, đồng thời cũng vì bọn họ điều tra khiến kẻ đứng sau cảm thấy áp lực, phải đẩy nhanh tốc độ.
Xem ra nơi tối qua Bát sư huynh tìm được thật sự chạm đến điểm mấu chốt của những kẻ đó.
Bang bang bang!
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ la.
"Trấn trưởng có lệnh! Trấn trưởng có lệnh! Hiện tại chỉ cần là người ở Hồi Hồn trấn, lập tức tới quảng trường tập hợp! Lập tức tới quảng trường tập hợp!"
Bang bang bang!
"Trấn trưởng có lệnh! Trấn trưởng! "
Người gõ la đi qua khách điếm.
Xung quanh bắt đầu xao động.
Mấy người Vân Trân nhìn nhau, cũng đứng dậy, theo dòng người tới nơi tập hợp.
Chờ bọn họ tới nơi, trấn trưởng Hồi Hồn trấn đã đứng trên đài cao, bên dưới có không ít người dân.
"Tôn cô nương, đại hiệp, hai người cũng tới.
"
Bọn họ gặp Thiết Trụ, bên cạnh Thiết Trụ còn có cha mẹ gã.
Vân Trân chào hỏi họ.
"Mọi người nói xem, đây là chuyện gì đây? Tối qua thế mà có chín người mất tích! A! " Phụ thân Thiết Trụ nói, lại thở dài.
Tâm trạng Vân Trân khá khó chịu.
Bọn họ dường như đã sắp tìm được chân tướng, nhưng lại không thể nói với mọi người.
Hiện tại chỉ mong A Châu và những thiếu nữ bị bắt không sao.
"Mọi người ở Hồi Hồn trấn, hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây vì chuyện gì, chắc mọi người đều biết.
" Trấn trưởng già đứng trên đài cao lên tiếng, "Ngay đêm qua, trong trấn chúng ta có chín thiếu nữ mất tích, hơn nữa trước đó còn có hai người mất tích, tính cả Miêu Miêu nhà Trương lão