Vân Trân cứng đờ.
Rất nhanh, nàng ép bản thân phải thả lỏng.
Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm một hồi, liền dời mắt đi.
Trong lòng Vân Trân thở phào.
Xe ngựa chạy như điên rời khỏi thị trấn.
Trên xe, Triệu Húc và Vân Trân đều không nói chuyện, chỉ có Nguyên Bảo vỗ ngực, không ngừng than vãn.
...!
Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại.
Triệu Húc vén màn xe, nói gì đó với ám vệ bên ngoài.
Rất nhanh, xe ngựa lại lăn bánh.
Chạy khoảng ba mươi phút, xe ngựa lần nữa dừng lại.
Triệu Húc nhảy xuống, Vân Trân theo sau.
Chờ nàng xuống xe, mới phát hiện bọn họ đang đứng ở rừng núi hoang vắng.
Xung quanh trống rỗng, ngoại trừ rừng cây cỏ dại thì không có một bóng người dân.
Mãi đến khi Bát sư huynh và đám ám vệ của Triệu Húc trở về, Vân Trân mới biết đây là đâu.
Thì ra nơi này gần bãi tha ma hôm qua Bát sư huynh phát hiện.
Kế tiếp nên làm về đây?
Hồi Hồn trấn, tạm thời không về được.
Cho nên tiếp theo, bọn họ chỉ có thể đi về phía trước.
Cho dù phải dùng xẻng, cũng phải đào ra "thứ không thể thấy ánh sáng" đó, cứu những thiếu nữ bị mất tích.
"Ngươi rốt cuộc sao thế hả?" Lúc này, Bát sư huynh kéo Vân Trân ra sau, làm khó dễ Triệu Húc, "Rõ ràng ngươi mang theo nhiều ám vệ như vậy, còn giấu giấu giếm giếm! Ngươi muốn gì? Không tin chúng ta? Hay coi chúng ta là công cụ cho ngươi sử dụng hả? Nếu đã thế, chúng ta mạnh ai nấy hành động!"
Bát sư huynh nói xong, Vân Trân liếc nhìn mười mấy hắc ảnh xung quanh, trong lòng hơi căng thẳng.
Khoảnh khắc ám vệ nấp trong tối từ trên trời giáng xuống, nàng cố tình không muốn nghĩ đến chuyện này.
Nhưng hiển nhiên, sự việc sẽ không vì nàng không nghĩ mà biến mất.
Triệu Húc che giấu họ hắn còn nhiều ám vệ như vậy, đây là sự thật!
Đương nhiên nàng có thể giải thích rằng Triệu Húc và họ mới biết nhau không lâu, đề phòng họ là bình thường.
Sự thật là thế, nhưng xét từ góc độ cá nhân, nàng vẫn không khỏi khổ sở.
Hiển nhiên, chuyến này của Triệu Húc cũng không đơn giản như lời hắn nói,