Chạng vạng, bọn họ tới trước một rừng cây.
Trời đã tối, còn đi vào rừng sẽ có chút nguy hiểm.
Triệu Húc quyết định ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại lên đường.
Màn đêm buông xuống.
Xung quanh an tĩnh, thỉnh thoảng trong rừng truyền tới tiếng côn triều kêu.
Lúc này, đại thúc dẫn đường đã dựa vào thân cây ngủ.
Vân Trân đưa lưng về phía Triệu Húc nằm trên cỏ, trằn trọc không ngủ được.
Từ biệt năm năm.
Thời điểm gặp lại, mỗi người đều có dáng vẻ của riêng mình.
Kỳ thật Vân Trân có rất nhiều lời muốn nói với Triệu Húc, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Ví dụ như mấy năm nay, hắn ở núi Xích Phong có tốt không?
Trước đó Trương Chính nghe nói Triệu Húc dẫn nàng lên núi, liền kéo người tới "hưng sư vấn tội".
Những kẻ đó giống như đều một lòng muốn xem Triệu Húc mất mặt.
Vân Trân muốn hỏi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Còn cả Triệu Húc có nói, chuyện vị Mã sư huynh kia trúng độc có chút liên quan tới hắn...!
Rốt cuộc là chuyện thế nào?
...!
Quá nhiều quá nhiều.
Nhưng đối mặt với thiếu niên Triệu Húc đã trưởng thành, Triệu Húc lớn lên càng thành thục ổn trọng, nhất thời Vân Trân không biết làm sao để mở miệng.
Năm năm nay, ngay cả nàng cũng thay đổi, vậy Triệu Húc thì sao?
Trong vô hình, giữa họ đã có khoảng cách.
Năm năm trước, nàng có lẽ có thể nhìn thấu nam hài tên "Triệu Húc" kia.
Nhưng năm năm sau, nàng lại không có cách nào xem hiểu thiếu niên tên "Triệu Húc" này.
A!
Trong lòng Vân Trân thở dài thật mạnh, chậm rãi nhắm mắt.
Tương lai còn dài, nàng sẽ có cơ hội biết rõ tất cả.
...!
Hôm sau, trời vừa sáng, bọn họ liền xuất phát.
Trên đường, Triệu Húc và Vân Trân đều vô cùng an tĩnh, chỉ có người dẫn đường thỉnh thoảng hỏi thăm, bọn họ mới trả lời đơn giản, bầu không khí hoàn toàn không hài hòa như ngày đầu tiên.
Tới trưa, bọn họ tới một bãi đất trống giữa rừng, người dẫn đường chỉ vào rừng cây đối diện: "Ta chỉ đưa hai vị tới đây thôi.
Xuyên qua rừng cây nhỏ phía trước là tới miệng Bích Lạc Cốc.
Hai vị muốn làm gì, ta không quan tâm, có điều trước khi mặt trời lặn, hai vị bắt buộc phải quay về đây.
Bởi vì không thể qua đêm ở trong Bích Lạc Cốc."
Triệu Húc gật đầu: "Phiền ông."
Sau đó, người dẫn đường ở