Nghe Vân Trân nói khiến Triệu Húc chấn động.
Cả người hắn căng thẳng nhìn nữ tử trước mặt.
"Lúc ở thiên lao..." Triệu Húc nhấp môi, nhìn nàng, khó khăn hỏi, "Nàng đã nói...!Những lời đó chỉ là muốn ta từ bỏ nàng, phải không?"
Vân Trân không lập tức trả lời, mà nghiêng đầu sang hướng khác.
"Nàng trả lời ta đi." Triệu Húc bắt lấy bả vai nàng.
"Chàng muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế.
Lời thiếp nói...!Thiếp không muốn biện giải cho mình, cũng không muốn giải thích..."
"Vậy khi đó ở Hồi Hồn Trấn...!Tôn cô nương kia cũng là nàng đúng không..."
Vân Trân cúi đầu: "Đúng vậy."
"Nàng vì sao...!Vì sao lại..." Triệu Húc nhíu mày.
"Lúc đó, thiếp cảm thấy duyên phận của chúng ta hết rồi." Vân Trân thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cho dù gặp lại cũng không cần thiết phải nhận nhau...!Nhận nhau rồi, cũng chỉ tăng thêm thương cảm..."
Không thể thay đổi được gì cả.
Bởi vì chàng tuyệt đối không ngờ được, một tháng Bát sư huynh hộ tống thiếp rời khỏi kinh thành về Tây Nam, bọn thiếp rốt cuộc đã trải qua những gì.
"Vậy còn hiện tại thì sao?" Triệu Húc hít một hơi thật sâu, hỏi nàng, "Hiện tại, nguyên nhân nàng trở về, nguyên nhân nàng ở lại, nguyên nhân nàng tới trại bệch dịch...!Là vì cái gì? Lời nàng vừa nói có phải chứng minh...!Chứng minh..."
"Điện hạ đoán được, không phải sao?"
Triệu Húc nhìn thẳng vào mắt Vân Trân, giật mình.
Ngay sau đó, hắn vòng tay ra sau nàng, giữ lấy cổ nàng, không màng tất cả mà hôn xuống.
Nụ hôn mang theo tưởng niệm mãnh liệt, mang theo nghi ngờ, bất an sau khi nàng rời đi, cùng phẫn nộ, ghen ghét với nam nhân kia...
Nụ hôn chứa chan tình cảm đặt xuống...
"Ưm..." Vân Trân rên rỉ một tiếng.
Thì ra là Triệu Húc cắn lên môi nàng.
"Là chính nàng tự trở về, là chính nàng tự trở về..." Triệu Húc ôm chặt lấy Vân Trân, cắn lên cổ nàng, "Ta đã muốn cho nàng tự do...!Nhưng lần này, là chính nàng tự trở về...!Nếu đã trở về, ta tuyệt đối sẽ không thả nàng rời đi lần nữa...!Cho dù nàng cầu