"Vương thái y, việc này quan hệ trọng đại, ta cần chút thời gian suy nghĩ." Triệu Húc nghe xong, nói.
"Tạ điện hạ."
Vương thái y cáo từ lui xuống.
Triệu Húc phất tay.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Triệu Húc.
"Chàng lay động rồi?" Vân Trân thấy Triệu Húc cau mày, hỏi.
Triệu Húc quay đầu nhìn nàng, không giấu giếm: "Chuyện Vương thái y nói là sự thật.
Mấy ngày nay, thuốc chúng ta nấu trên cơ bản không có tác dụng.
Nếu cái thôn kia thật sự tồn tại, dù phải trả giá thế nào cũng phải tới đó, tìm cách giải quyết ôn dịch."
"Nhưng người được phái đi rất có khả năng sẽ không về được." Vân Trân nói ra do dự trong lòng hắn.
Triệu Húc thở dài.
Đúng vậy.
Đây chính là chỗ hắn do dự.
Có thể phái người đi.
Nhưng, nên phái ai đây?
Có dù người được phái đi tìm được cái thôn đó, nhưng trước hết, bọn họ phải đi qua mấy thôn bị cảm nhiễm.
Nguy hiểm trong đó, ai cũng nhìn ra được.
"Đừng nhíu mày." Vân Trân duỗi tay đè giữa mày hắn lại, nói, "Rồi cũng sẽ có cách.
Con người tồn tại trên thế gian nhiều năm như vậy, từ xưa đến nay cũng từng gặp rất nhiều tai nạn.
Nhưng con người, đến cuối cùng vẫn sống sót.
Thiếp nghĩ ôn dịch lần này cũng sẽ có cách giải quyết."
"Ừ." Triệu Húc nắm lấy tay nàng, "Ta biết rồi."
...!
Triệu Húc vì thị vệ bên cạnh nhiễm ôn dịch nên phải tới đây.
Sau khi tự mình bắt mạch cho Triệu Húc, phát hiện không có gì khác thường, Vân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đi theo bên cạnh Triệu Húc, mãi đến chạng vạng mới trở về chỗ nghỉ.
Trước mắt Triệu Húc cũng có nhiều việc, nên không tiếp tục giữ nàng ở lại.
Vân Trân về phòng, phát hiện bầu không khí hơi thay đổi.
Ánh mắt mọi người nhìn nàng khác với ngày trước, có nghiên cứu tìm tòi, có khinh thường, cũng có lo lắng.
E rằng chuyện chiều hôm nay nàng đi theo Triệu Húc đã bị các nàng biết.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Trân cũng không muốn giải thích gì.
Dùng bữa xong, ai về phòng nấy.
Phòng của Vân Trân có bốn người, ngoại trừ nàng thì chính là