Toàn thân Vân Trân cứng đờ, không quay đầu lại.
Đến lúc này, nàng vẫn không biết gì cả.
Chỉ sợ, nàng đã bị người ta ám toán, mà đoàn xe hiện tại nàng đang có mặt chính là đội người xuất phát từ trại bệnh dịch đi tìm cái thôn trong truyền thuyết kia.
Nhưng nàng không rõ, bản thân tại sao lại ở đây?
Ký ức gần nhất của nàng còn dừng lại ở buổi sáng.
Nàng từ bên ngoài trở về, vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện có chỗ không đúng.
Trong phòng có thuốc mê.
Nàng vội ngừng thở, che mũi lại, chạy ra khỏi phòng.
Vân Trân cứng đờ thân mình, không có quay đầu lại.
Nhưng nàng vừa mới rời khỏi, sau gáy liền tê rần, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh.
Nàng nhớ mang máng trước khi ngất đi, nàng nhìn thấy đôi giày của một nữ nhân dưới làn váy màu xám.
Cho nên người ám toán nàng là một nữ tử?
Sẽ là ai đây?
Rất rõ ràng, kẻ đứng sau nhân lúc nàng hôn mê, lén đưa nàng lên xe ngựa, chính là muốn mượn ôn dịch bên ngoài hại chết nàng.
Thần không biết, quỷ không hay như thế.
Cho dù Triệu Húc phát hiện, e rằng đã không còn kịp.
Bên trại bệnh dịch bên kia chắc chắn có người quấy nhiễu, bố trí mê trận.
!
Mà hiện tại, trong hoàng cung.
Liễu Trản Anh mặc một bộ đỏ tím đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn đình viện nơi xa.
Đúng lúc này, có cung nữ vội vàng đi lên, thì thầm bên tai nàng ấy vài câu.
Liễu Trản Anh nghe xong, cung mày vốn nhíu chặt cuối cùng cũng buông lỏng.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.
" Liễu Trản Anh phất tay.
Cung nữ rời đi.
Việc này không thể trách ta, không trách ta được.
Là ngươi ép ta.
Ta cũng hết cách.
Chỉ trách ngươi, nếu lúc trước đã rời đi, vì sao còn trở về?
Nếu ngươi không trở về, đã không xảy ra những việc này, ta cũng sẽ không ra tay với ngươi.
Ngươi cứ an tâm đi đi.
Kiếp sau đầu thai tốt.
Còn về A Húc, ta đương nhiên sẽ chăm sóc thay ngươi.
!
Buổi chiều, Triệu Húc dẫn người từ bên ngoài trở về.
Sáng sớm, hắn nhận được tin ở gần kinh thành, có kẻ muốn lợi dụng những người cảm nhiễm gây bất lợi cho phụ hoàng.
Triệu Húc nhận được tin, lập tức cùng Liễu