Mãi đến khi tìm được nàng, hắn mới dám thả lỏng.
Sau đó, Vân Trân lại từ Triệu Húc biết được ngự lâm quân Lôi Tiêu dẫn theo hiện tại chỉ còn chưa tới mười người.
Những người còn lại, hoặc là bị thôn dân chém chết, hoặc là bị cảm nhiễm.
Những người cảm nhiễm tự động ở lại trong rừng, không đi theo.
Vân Trân nghe xong, tâm trạng nặng nề.
"Vậy làm sao điện hạ biết nô tỳ ở trong đội ngũ của Vương thái y?" Vân Trân lại hỏi.
Triệu Húc dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Bởi vì nàng mất tích.
Sau đó ám vệ tỉnh lại, nói với ta..."
Vốn dĩ, sau khi biết Vân Trân cũng ở trong trại bệnh dịch, Triệu Húc liền lén cho một ám vệ đi theo bảo vệ nàng.
Nhưng thời điểm Vân Trân xảy ra chuyện, ám vệ kia lại bị đánh lén, cho nên Vân Trân mới bị người ta đưa đi.
"Vậy còn nàng?" Triệu Húc hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Trân cúi đầu, nhìn chằm chằm tay Triệu Húc đang nắm tay nàng: "Nô tỳ cũng không nhớ rõ lắm.
Đầu tiên là trong phòng có người bỏ thuốc mê, sau khi ra ngoài lại bị đánh lén.
Có lẽ..."
Có lẽ do người trong trại bệnh dịch làm.
Vân Trân thầm nói trong lòng.
Cả đoạn đường này, nàng cũng thử suy nghĩ, là ai hại nàng.
Có thể đưa nàng tới chỗ ngự lâm quân, hơn nữa còn đánh ngất ám vệ của Triệu Húc trong chỗ tối, hiển nhiên không phải người vô danh tiểu tốt có thể làm được.
Mà trước mắt, người có thể ra tay e rằng chỉ có mấy vị trong cung.
Trong lòng Vân Trân đã có danh sách, nhưng cụ thể là ai, nàng không dám xác định.
Nhưng, không thể chỉ nhúng tay vào ngự lâm quân, người đó bắt buộc phải có tai mắt trong trại bệnh dịch.
Mà kẻ nội ứng kia...!
Vân Trân nhớ lại trước khi hôn mê, nhìn thấy làn váy màu xám cùng giày thêu.
Bởi vậy, nội ứng hẳn cũng từ Vĩnh Hạng tới giống nàng, là một trong hai mươi người kia.
"Nhưng việc cấp bách hiện giờ không phải chuyện này, mà là điện hạ..." Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc, "Điện hạ không nên tiếp tục đi về phía trước nữa."
Mặc kệ những thôn dân trong rừng công kích họ vì nguyên nhân gì, đều đã cho họ một tín