Nhưng hiện tại, gã lại không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc này.
"Tiểu Tưởng, tự ngươi quyết định đi." Lôi Tiêu bất lực nói.
Vân Trân nhìn khóe mắt hắn đã hơi đỏ.
Nhưng trước mắt, vì an toàn của mọi người, hắn không thể không đưa ra quyết định như vậy.
"Ta...!Ta biết rồi..." Hộ vệ tên Tiểu Tưởng kia run rẩy nói.
Gã khom người, rút thanh đao cắm sau lưng lão nhân kia, nắm chặt trong tay.
"Đi thôi." Lần này, Triệu Húc lên tiếng.
"Đi!" Lôi Tiêu vung tay, ra lệnh.
Đội ngũ lại lần nữa lên đường.
Có điều, tâm trạng mọi người đều cực kỳ nặng nề.
...!
Bọn họ vừa đi về phía trước mười bước, trong tòa viện bên cạnh đột nhiên có người đi ra.
Theo đó, một đám thôn dân mặt xanh mí mắt tím nâu lao ra.
Lại là một đám người cảm nhiễm ôn dịch!
Tinh thần đội ngũ lập tức nâng cao.
"Lôi thống lĩnh, ngài mau hộ tống điện hạ và thái y đi trước, chúng ta ở lại cản phía sau!" Trong đội ngũ hộ vệ ngự lâm quân, đột nhiên có người nói.
Lập tức có người cưỡi ngựa, rút đao ra, xông lên ngăn cản những thôn dân tiến tới.
Lôi Tiêu nắm chặt chuôi đao trong tay.
Cuối cùng, hắn nghiên răng, quay đầu, nói với những người còn lại: "Những người còn lại, cùng ta bảo vệ điện hạ và thái y lập tức rời khỏi đây!"
Xe ngựa của Vân Trân tức khắc chạy như bay.
Có thôn dân thấy họ muốn chạy, liền muốn đuổi theo, nhưng đi chưa được mấy bước đã bị ngự lâm quân ngăn cản.
"A!"
Đúng lúc này, Vân Trân nghe một tiếng gào rống.
Nàng quay đầu, thấy hộ vệ Tiểu Tưởng mới bị lão nhân cắn kia hiện giờ cũng đang cầm đao xông tới, giúp bọn họ tranh thủ thời gian.
...!
Xe ngựa chạy như điên nửa ngày, rốt cuộc cũng dừng lại ở một khe núi.
Sau khi đoàn người dừng lại, bầu không khí trong đội ngũ nặng nề chưa từng có.
Ngự lâm quân Lôi Tiêu dẫn theo hiện giờ chỉ còn một mình hắn, hộ vệ thân binh của Triệu Húc cũng chỉ còn mười mấy người.
Hỗn loạn khi nãy như bóng bao bao trùm tâm trạng