Sau khi rời khỏi cái thôn kia, đoàn người lại đi tiếp nửa ngày.
Khi bọn họ chuẩn bị nghỉ ngơi, bên cạnh sơn đạo đột nhiên có một thiếu nữ mặc áo tang chạy xuống.
Thiếu nữ vừa chạy vừa kêu cứu mạng, phía sau có hai nam nhân đuổi theo.
"Cứu mạng, cứu mạng..."
Thiếu nữ trông thấy họ như nhìn thấy cứu tinh, liều mạng vẫy tay.
Nhưng giây tiếp theo, nàng trượt chân, té lăn xuống đất.
Mà nam nhân phía sau cũng đã đuổi kịp.
"Xem ngươi còn chạy đi đâu...!A!"
Nam nhân chạy đằng trước vừa muốn duỗi tay túm thiếu nữ dưới đất lên, liền bị một mũi tên bay tới đâm trúng ngực.
Gã cứng đờ, lập tức ngã xuống.
Vân Trân quay đầu, thấy trong tay Triệu Húc không biết từ khi nào đã có cung tiến.
Sau khi bắn chết nam nhân đầu tiên, hắn lại rút tên bắn về phía nam nhân thứ hai.
Nam nhân thứ hai muốn chạy, nhưng chạy chưa được hai bước, đã bị mũi tên nhọn bắn trúng.
"Hu hu hu..." Thiếu nữ ngã ngồi dưới đất nhìn hai thi thể bên cạnh, sợ tới bật khóc.
"Đi hỏi xem tình hình thế nào." Triệu Húc phân phó thị vệ bên cạnh.
Thị vệ nhảy xuống ngựa, đi qua.
Rất nhanh, thị vệ đã đưa thiếu nữ kia tới.
"Điện hạ, nàng ta nói mình là người sống trên núi gần đây, sáng nay đột nhiên có một nhóm người xông vào nhà nàng ta, giết gia gia nàng ta, còn muốn hãm hiếp nàng ta.
Nàng ta liều mạng bỏ trốn.
Hai người vừa rồi chính là kẻ đã xông vào nhà nàng ta." Thị vệ trả lời.
Lúc này, Lôi Tiêu cũng cưỡi ngựa tới bên cạnh Triệu Húc, thấp giọng: "Là người cảm nhiễm ôn dịch."
Triệu Húc nhíu mày.
"Vương thái y..." Triệu Húc nhìn về phía xe ngựa.
"Để nô tỳ đi." Vân Trân thấy Triệu Húc muốn tìm Vương thái y, liền chủ động xuống xe ngựa, đi đến trước ngựa của Triệu Húc.
Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa, nhìn nàng, sau đó gật đầu.
Vân Trân đi về phía thiếu nữ kia.
Có lẽ do chạy trốn,