Tức khắc, sắc mặt nàng thay đổi.
"Đừng ăn thịt! Trong thịt có độc!" Vân Trân hét lớn.
Vừa dứt lời, liền có người ôm ngực, miệng phun ra máu tươi, ngã xuống đất.
"Lôi thống lĩnh!" Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng Triệu Húc.
Vân Trân ném thịt nướng xuống, chạy về phía Triệu Húc.
Vừa rồi Triệu Húc vẫn luôn lo chuyện ôn dịch, cho dù thịt nướng thơm phưng phức, nhưng hắn vẫn không ăn.
Cho nên, thịt nướng ở trong tay, hắn còn chưa kịp ăn.
Nhưng Lôi Tiêu thì khác.
Hắn vừa cắn một miếng.
Dù đã kịp thời nhổ ra, hắn vẫn trúng độc.
Vân Trân thấy vậy, vội lấy ra một bình sứ nhỏ trong lồng ngực, đổ ra một viên thuốc, đút cho Lôi Tiêu, tạm thời ngăn chặn độc trên người hắn.
Nhưng những người khác.
Độc đã vào phế phủ, không còn cách nào xoay chuyển.
"A Nguyên!" Vương thái y bật khóc.
Vân Trân quay đầu, thấy Vương thái y ôm tiểu học đồ vào lòng, nhưng tiểu học đồ lúc này đã không còn hơi thở.
"Ha ha ha..." Đối diện vang lên tiếng cười của Huân Nhi.
Mấy người Vân Trân ngẩng đầu nhìn Trân Nhi.
Phía sau nàng ta, không biết từ khi nào đã xuất hiện mười mấy thích khách.
Nàng ta là Huân Nhi, lại không phải Huân Nhi.
Vẫn là gương mặt đó, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn trái ngược.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Triệu Húc nhíu mày hỏi.
Hiện giờ, phía bọn họ chỉ còn lại bốn người: Triệu Húc, Vân Trân, Lôi Tiêu trúng độc cùng Vương thái y tuổi già.
Nhưng người còn lại đều đã chết dưới độc của Huân Nhi.
Khó trách lúc Vân Trân định đi lấy thịt nướng, lại bị Huân Nhi ngăn cản, nàng ta kéo nàng đi, nói mình thích Lôi Tiêu...
Thích gì chứ?
Nàng ta chẳng qua là sợ Vân Trân nhìn ra thịt nướng bị hạ độc, mưu kế bại lộ, nên cố tình dẫn dụ Vân Trân đi.
Huân Nhi cười lạnh nhìn bọn họ, đặc biệt là Vân Trân và Triệu Húc, ánh mắt tràn ngập oán hận và phẫn nộ.
"Ngươi và Bạch Tà có quan hệ gì?" Đột nhiên, Vân Trân đứng dậy, hỏi.
Bạch Tà?
Hiện trường an