Ngụy Thư Tĩnh.
Mãi tới khi người trước mặt buông nàng ra, nàng vẫn còn cảm giác chân dẫm mây mù.
Sao Ngụy Thư Tĩnh lại ở đây?
Nàng đang nằm mơ sao?
Nhưng người trưởng thành đứng trước mặt này rõ ràng hình là Ngụy Thư Tĩnh.
So với năm năm trước, Ngụy Thư Tĩnh của hiện tại càng thục, càng có dáng vẻ thiếu niên oai hùng.
Sáu năm trước, trên sơn đạo ngoại ô kinh thành, thời điểm mới gặp Ngụy Thư Tĩnh, đó là một tiểu thiếu niên tính cách lạnh nhạt, cả người tản ra hơi thở "người sống chớ gần".
Nhưng hôm nay y đã học được cách giấu đi bộ dáng đó, trên mặt có thêm mấy phần nhu hòa đạm nhiên.
Có lẽ mấy năm nay ở núi Kình Thương, y đã trải qua rất nhiều chuyện phong phú.
"Sao vậy?" Ngụy Thư Tĩnh buông nàng ra, nhìn bộ dáng nàng ngây ngốc, không nhịn được mà duỗi tay nhéo cái mũi một cái.
A?
Vân Trân ngây ra một lúc, kinh ngạc với sự thân mật bất thình lình này.
Ngụy Thư Tĩnh không quá để ý.
Y mỉm cười với Vân Trân, sau đó ngẩng đầu lướt qua đỉnh đầu nàng nhìn Triệu Húc.
"A Húc, đã lâu không gặp." Y nhẹ giọng.
Đối diện với ánh mắt thành khẩn lại trong sáng, nhất thời, Triệu Húc cảm thấy thật ghét bỏ.
Nhưng rất nhanh, hắn đã điều chỉnh tốt tâm tình, gật đầu với Ngụy Thư Tĩnh: "Quả thật đã lâu không gặp." Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói, "Có điều, sao ngươi lại ở đây?"
Nghe Triệu Húc hỏi, Vân Trân mới từ trong hoảng hốt hoàn hồn, tò mò nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Đêm trung thư năm năm trước, y rơi khỏi Nam Hoang, lên núi Kình Thương bái sư học nghệ.
Sau khi tới Kình Thương, y mới phát hiện thì ra bản thân đối với võ học lại nông cạn như vậy.
Học tập không ngừng.
Chờ đến khi y dừng lại, phát hiện đã qua năm năm.
Trước đó không lâu, sư môn phái đệ tử mới ra ngoài rèn luyện.
Mà địa điểm rèn luyện vừa lúc là những ngọn núi lớn ở Nam Hoang.
Mấy ngày trước, bọn họ đi ngang núi Xích Phong, Ngụy Thư Tĩnh từ miệng Nguyên Bảo biết được Vân Trân và Triệu Húc tới Bích Lạc Cốc tìm băng lạc thạch.
Chờ y đuổi tới thì gặp đám sát thủ trong rừng.
Mấy vị sư huynh của Ngụy Thư