Ty Thiện truyền đạt không ít mệnh lệnh xong, liền cho các nàng tan.
Quay về sân Chưởng Thiện, Thượng Thiện lại dặn dò các nàng một phen, nói tiệc mừng thọ của bệ hạ và tiếp đãi sứ thần các phiên vương vô cùng quan trọng, bảo các nàng vực dậy tinh thần, không được lơ là dù một chút, nếu ai phạm lỗi, trực tiếp bay đầu.
Vân Trân đứng trong đám cung nữ, một mực đáp "Vâng".
Sau khi giải tán, Vân Trân thầm đoán hôm nay Tử Thị theo Ty Y đại nhân tới đây e rằng cũng vì việc này.
Tiệc mừng thọ của bệ hạ tạm thời không nhắc đến, chỉ riêng hôn sự của Triệu Ngọc Dao và Triệu Ngọc Nhung.
Theo nàng biết, Triệu Ngọc Dao thích Liễu Minh Cẩn, mà Triệu Ngọc Nhung cũng có người ái mộ.
Nhưng hành động này của bệ hạ, chẳng lẽ là muốn chọn phò mã cho họ trong số phiên bang sao?
Hòa thân?
...
Rầm.
Lúc này, trong Ngọc Dao Cung sớm đã hỗn loạn.
Hôm qua từ khi biết tin, Triệu Ngọc Dao liền ầm ĩ không ngừng.
Đầu tiên nàng ta đi tìm phụ hoàng yêu thương mình, sau đó đi tìm mẫu hậu, nhưng đều không dùng được.
Hoàng đế còn khuyên bảo nàng ta, nói rằng thời điểm hưởng thụ vinh quang và quyền lực do thân phận công chúa mang tới, trên lưng cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Triệu Ngọc Dao nghe tới đây, giận nhưng không dám nói gì.
Về Ngọc Dao Cung, nàng ta lập tức đập hết đồ bên trong.
Cung nữ không dám ngăn cản, vội phái người bẩm báo Vương Hoàng Hậu.
Vương Hoàng Hậu lại nói cứ mặc nàng ta.
Triệu Ngọc Dao nghe xong, càng tức giận.
Bang.
Lại một cái bình hoa nện xuống đất.
"Lửa giận của Ngọc Dao muội muội lớn thật đấy!"
Đúng lúc này, có người tới.
Triệu Ngọc Dao quay đầu, trừng mắt nhìn người nọ: "Huynh tới đây làm gì? Chê cười ta à?"
"Sao Ngọc Dao muội muội lại nói như vậy?" Triệu Kỳ cười, phất tay, cung nữ trong phòng liền lui xuống.
"Chồn chúc tết gà!" Triệu Ngọc Dao khinh thường liếc nhìn gã, xoay người đến bên