Giờ phút này, Vân Trân đang quỳ gối bên ngoài cung điện Tử Vân Cung.
Một canh giờ trước, cung nữ tâm phúc của Thịnh Lang Hoàn - Ô Châu tới Ty Thiện Ty, nói gần đây Thịnh Tiệp Dư ăn uống không tốt, muốn mượn Ty Thiện Ty một cung nữ tới Tử Vân Cung hầu hạ.
Tuy rằng việc này không hợp quy củ, nhưng ai cũng biết Thịnh Lang Hoàn hiện giờ đang được sủng ái, ngay cả Ty Thiện Ty cũng không dám cự tuyệt.
Vì thế, cứ như vậy, Vân Trân bị đưa tới Tử Vân Cung của Thịnh Lang Hoàn.
Tới Tử Vân Cung, Ô Châu nói Thịnh Tiệp Dư còn đang ngủ trưa, bảo nàng quỳ ngoài điện, chờ Thịnh Tiệp Dư tỉnh lại, muốn triệu kiến nàng, nàng mới được đứng lên.
Vân Trân không nói gì.
Kết quả, nàng quỳ bên ngoài Tử Vân Cung một canh giờ cũng không chờ được Thịnh Lang Hoàn "triệu kiến".
Cung nữ nội thị ra vào Tử Vân Cung, mỗi lần đi ngang đều chỉ chỉ trỏ trở.
Vân Trân cố gắng chịu đựng.
Nàng chỉ là muốn biết Thịnh Lang Hoàn rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ, nàng ấy còn vì chuyện nàng đồng ý tới Tiêu Phòng Viện làm việc, bỗng nhiên bị Lưu Vân Bạch "cướp ngang giữa đường", canh cánh trong lòng sao? Hay vì lý do nào khác?
...!
Vân Trân đợi hai canh giờ, Ô Châu cuối cùng cũng xuất hiện.
"Cùng ta vào trong." Ô Châu hất cằm, nói với Vân Trân.
Vân Trân thở phào, chậm rãi đứng dậy.
Nhưng vừa đứng lên một chút, hai chân tê rần, nàng không nhịn được mà lảo đảo một cái, thiếu chút té xuống.
"Phụt."
Nàng nghe Ô Châu bật cười một tiếng.
Ngẩng đầu, thấy Ô Châu tự giác che miệng, khinh thường đắc ý liếc nhìn nàng.
Ô Châu thấy nàng nhìn mình, lập tức banh mặt, chống nạnh nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi theo ta! Nếu để tiệp dư chờ lâu, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
Dứt lời, nàng ta xoay người đi vào bên trong.
Vân Trân nhìn tấm lưng nàng ta, híp mắt, đi theo.
...!
Tử Vân Cung lớn hơn Tiêu Phòng Viện, cũng xa hoa hơn