"Vân Trân à, ngươi cứ ở với Tử Thị tỷ tỷ, ta không quấy rầy hai người nữa." Cung nữ cùng phòng vừa nói vừa ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Tử Thị.
"Ngươi muốn uống trà gì?" Vân Trân hỏi.
Vốn dĩ cung nữ như Vân Trân không thể được chia lá trà.
Nhưng nàng hiện tại ở Ty Thiện Ty, Ty Thiện Ty lại thuộc Thượng Thực Cục, đôi khi, lá trà bên trên dùng còn thừa, sẽ thưởng xuống, chia cho cung nữ.
"Không cần phiền phức như vậy." Tử Thị lắc đầu, "Một ly nước là được."
Vân Trân nghe thế, cũng không khách khí.
Rót hai ly nước, một ly đưa tới trước mặt Tử Thị.
"Mấy ngày nay ngươi sống tốt không?" Tử Thị uống một hớp, hỏi.
Vân Trân gật đầu: "Ty Thiện Ty khá tốt."
Tử Thị nghe vậy, không lập tức nói tiếp.
Vân Trân cũng không vội, lặng lẽ chờ.
Một lát sau, Tử Thị lại ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chờ mong: "Ngươi có muốn rời khỏi nơi này không?"
Vân Trân kinh ngạc.
"Nữ quan tuy không tệ, nhưng ở triều đại này, nữ quan không có quyền lực gì lớn, hơn nữa ngoại trừ xuất thân gia thế, còn phải xem vận may và tư lịch của ngươi.
Một năm rồi một năm cứ thế đi qua, cho nên ta muốn hỏi, ngươi có muốn đổi nơi làm việc không?"
Vân Trân cầm ly nước, nhìn chằm chằm ngón tay Tử Thị, không lập tức trả lời.
"Ngươi cũng biết, ta hiện giờ đang làm việc trong cung của bệ hạ..."
Lúc trước ở Thượng Phục Cục, Tử Thị đi theo Ty Y đại nhân.
Có hôm, nàng bị phái đến tẩm cung của hoàng đế đưa xiêm y mới.
Hôm đó, cung nữ hầu hạ hoàng đế thay y phục trùng hợp đau bụng, mất hết lễ nghi trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế nổi giận, không ai dám tiến lên hầu hạ.
Quản sự hết cách, nhìn Tử Thị bên cạnh, liền đẩy nàng ra.
Mà Tử Thị đối mặt với cơn phẫn nộ của thiên tử lại không hề e sợ, thong dong đối đáp, cứ thế được hoàng đế ưu ái, giữ lại