Vân Trân sẽ không hỏi kẻ đứng sau Tử Thị là ai.
Nàng chỉ cần con người Tử Thị tình cảm lúc trước.
"Có điều trước đó, ta còn cần chuẩn bị, phải xuất cung một chuyến." Vân Trân gạt bỏ suy nghĩ sâu xa của mình, "Ngươi cần yểm hộ cho ta."
Nàng ở Ngự Thư Phòng, trước mặt hoàng tử và đại thần, lập quân lệnh trạng.
Trước đợt tỷ thí thứ hai, hoàng đế sẽ giám sát nàng.
Nhưng chuyện kế tiếp nàng phải làm lại không thể để những người khác biết.
Cho nên, nàng cần Tử Thị giúp nàng xuất cung.
...!
Tử Thị chưa chắc làm được, nhưng kẻ phía sau Tử Thị thì có.
Rất nhanh, Tử Thị tới nói với nàng, cơ hội đến rồi.
Vân Trân thay xiêm y nội thị, theo đội ngũ mua sắm lén rời khỏi hoàng cung.
Mà lúc này, chuyện buổi sáng xảy ra ở Ngự Thư Phòng dần truyền tới tai vài người.
"Công chúa cảm thấy nàng ta muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng ta thật sự có cách tay trần đánh thắng cao thủ phiên bang chư hầu sao?"
Giờ phút này, trong Ngọc Nhung Cung của Triệu Ngọc Nhung, Thịnh Lang Hoàn tới làm khác.
Sau khi biết được chuyện xảy ra ở Ngự Thư Phòng buổi sáng, nàng ta vô cùng tức giận.
Triệu Ngọc Nhung lắng nghe, không nói gì.
Thời gian nàng ta và Vân Trân biết nhau dài hơn Thịnh Lang Hoàn.
Thời điểm Vân Trân chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường, nàng ta đã quen biết nàng.
Nhưng khi ấy, dù là nàng ta, hay biểu ca của nàng ta, hoặc là tỷ tỷ Tôn Thúy Châu của nàng ta chỉ sợ đều không ngờ tiểu nha hoàn thoạt nhìn khô gầy không có chút sức hút lại trở nên lợi hại như thế.
Nếu biết, bọn họ đã không phải đi nhiều đường vòng như vậy.
Vân Trân không phải người dễ xúc động.
Mỗi lần đưa ra quyết định, nàng phải chắc chắn thì mới thực hiện nó.
Bởi vậy, khi nàng lập quân lệnh trạng trước mặt hoàng đế, chứng minh nàng có lòng tin, dù lòng tin đó là gì đều không phải thứ Triệu Ngọc Nhung muốn nhìn thấy.
"Chuyện này tạm thời đừng vội kết luận." Triệu Ngọc Nhung trước kia, "Con người nàng ấy xưa nay