Vương Tử Anh thẹn quá hóa giận, vung tay, thị vệ phía sau lập tức bao vây đoàn người Cổ Tát Cưu.
"Cốt Hùng." Cổ Tát Cưu nhàn nhạt ra lệnh.
Dứt lời, một nam nhân cường tráng đứng sau bước ra, chắn trước mặt Cổ Tát Cưu.
"Lên cho ta!" Vương Tử Anh hét lên.
Lập tức, đám thị vệ xông về phía Cổ Tát Cưu.
Có điều, không đợi họ tới gần Cổ Tát Cưu, đã bị Cốt Hùng ngăn lại.
Cổ Tát Cưu cùng mỹ nhân áo tím xoay người lên xe ngựa phía sau.
Ngay thời điểm mỹ nhân áo tím lên xe, khăn che mặt của nàng bị gió thổi lên, để lộ nửa gương mặt.
Vân Trân đứng trong đám người, vị trí lúc này của nàng trùng hợp nhìn thấy nửa gương mặt kia.
Một cái thoáng qua, khăn che mặt lại rơi xuống.
Mỹ nhân áo tím kia không được tự nhiên giữ khăn che mặt, chui vào xe ngựa.
...
Hai bên đánh nhau, rất nhanh đã có kết quả.
Năm năm không gặp, võ công của Cốt Hùng tiến bộ không ít, chỉ mất thời gian dùng nửa chén trà, đám người Vương Tử Anh đã bị Cốt Hùng đánh cho chạy trối chết.
"Ngươi...!Tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi..." Vương Tử Anh bỏ lại một câu, chật vật bỏ đi.
"Hay, hay lắm! Đáng đánh!"
"Tiểu bá vương kinh thành cuối cùng cũng có ngày này."
"Giáo huấn hay lắm! Ai bảo gã lần nào cũng dựa vào xuất thân Hoài An Hầu phủ, tác oai tác oái, ức hiếp bá tánh."
Người vây xem náo nhiệt vỗ tay khen ngợi.
Xe ngựa của Cổ Tát Cưu trong tiếng hoan hô của mọi người chậm rãi rời đi.
Vân Trân lùi đến dưới mái hiên, nhìn chiếc xe ngựa đi xa dần, nhíu mày lại.
Người vừa rồi...!Chính là mỹ nhân áo tím bên cạnh Cổ Tát Cưu...
Nửa gương mặt kia, vì sao lại mang đến cho nàng cảm giác đã từng quen biết?
Cổ Tát Cưu gọi nàng ấy là Châu Châu.
Châu Châu...
Tên này, nghe qua không giống người của tộc Cổ Tát.
Không phải người của tộc Cổ Tát, chẳng lẽ là người Vân Hán Quốc?
Châu Châu, Châu Châu...
Không, nàng nhất định đã gặp ở đâu đó.
Hơn nữa còn tiếp xúc.
Nếu là một hai năm gần đây, nàng chắc chắn sẽ