"Quá đê tiện."
"Không ngờ hoàng tử của Ma Đà Quốc lại là kẻ không chịu nhận thua!"
"Đúng vậy.
Trước mắt bao nhiêu người, bại bởi một nữ tử của Vân Hán Quốc chúng ta, thua rồi lại còn đánh lén.
Đúng là tiểu nhân đê tiện!"
"Vô sỉ!"
Người xung quanh lập tức nghị luận.
Ma Đà vương tử nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, thẹn quá thành giận.
"Hừ!" Gã trừng mắt liếc nhìn Vân Trân một cái, mang theo tôi tớ quay về hành quán phía sau.
"Nàng sao rồi? Có bị thương không?" Triệu Húc xuống lầu chạy về phía Vân Trân, nắm tay nàng, lo lắng dò hỏi, "Có chỗ nào không ổn không? Ta..."
"Tạ điện hạ quan tâm, nô tỳ không sao." Vân Trân sửng sốt, rút tay về, hành lễ với Triệu Húc.
Hành lễ xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía góc phố, người áo đen khi nãy đứng đó đã không thấy đâu.
"Vừa rồi đúng là nguy hiểm." Mấy người Liễu Minh Cẩn cũng xuống dưới.
Liễu Minh Cẩn nói với Vân Trân và Triệu Húc, "Từ lâu đã nghe nói Ma Đà vương tử này âm hiểm xảo trá, không ngờ trăm nghe không bằng một thấy.
Bản thân gã còn đê tiện hơn trong lời đồn! Người như vậy sao có thể nghênh thú công chúa của Vân Hán Quốc ta?"
Liễu Minh Cẩn nói xong, Vân Trân cúi đầu, hành lễ với Liễu Minh Cẩn, Lưu Vân Bạch và Triệu Ngọc Nhung mang khăn che mặt.
"Ngươi không cần khách khí như vậy." Triệu Ngọc Nhung dịu dàng nói, "Nhờ ngươi mà chúng ta thấy rõ bản tính của Ma Đà vương tử.
Ta nghĩ người như vậy, phụ hoàng sẽ không mong muốn ta và Ngọc Dao hoàng tỷ gả cho gã.
Dứt lời, Triệu Ngọc Nhung nhìn Triệu Húc.
"Hoàng muội cứ yên tâm, ta và Tứ hoàng huynh sẽ bẩm báo đúng sự thật chuyện hôm nay mình chứng kiến cho phụ hoàng, tuyệt đối không để kẻ tiểu nhân vô sỉ này được lợi." Triệu Húc nói.
Triệu Ngọc Nhung mỉm cười, hành lễ với Triệu Húc và Lưu Vân Bạch: "Vậy Ngọc Nhung ở đây thay Ngọc Dao hoàng tỷ và bản thân mình cảm tạ Lục hoàng huynh và