"Sao lại có chuyện này!" Triệu Húc nghe xong, dùng sức bắt lấy bả vai Vân Trân.
"Điện hạ, ngài làm nô tỳ đau." Vân Trân nói.
"Xin lỗi, ta không cố ý.
Nàng đau ở đâu, để ta xem..." Nói rồi, Triệu Húc muốn tới gần.
"Không sao." Vân Trân lắc đầu, nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Triệu Húc, lùi hai bước, "Đa tạ điện hạ quan tâm."
"Ta..." Triệu Húc nhìn nàng, dừng một chút.
Hắn căn bản không cần nàng cảm tạ, càng không cần nàng cảm tạ.
Nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: "Trân Nhi, nàng rốt cuộc sao vậy?"
"Điện hạ có ý gì?" Vân Trân hỏi.
"Ta có ý gì?" Triệu Húc nhẫn nhịn, nắm chặt hai tay, hỏi nàng, "Ta còn muốn hỏi nàng, nàng có ý gì thế hả? Sau khi rời khỏi thôn Đào Nguyên, không, chính xác hơn là sau khi ta tìm được nàng trong rừng cây, đưa nàng về, nàng liền trở nên kỳ lạ.
Ta cảm thấy, nàng đang trốn ta.
Ta hình như càng ngày càng không thể hiểu nàng, giống như bây giờ, rõ ràng nàng đang đứng trước mặt ta, ta lại cảm thấy nàng cách ta rất xa, ta căn bản không thể chạm đến trái tim nàng."
Xung quanh rơi vào an tĩnh.
Đây có lẽ chính là cảm xúc hắn dồn nén gần đây, không có chỗ nào trút ra.
Hắn rõ ràng có thể nhìn thấy Vân Trân, lại không nghe được giọng của nàng, càng không thể cảm nhận cảm xúc của nàng, suy nghĩ của nàng.
Hắn vốn định chờ tỷ thí kết thúc, sẽ tìm Vân Trân nói chuyện.
Nhưng phản ứng của Vân Trân thật sự tổn thương tới hắn, hắn muốn hét lên, muốn trút giận, muốn nói ra những phiền muộn, không cam lòng, áp lực, tất cả đều nói với nàng, để nàng biết.
Hắn muốn một kết quả.
Tại sao nàng lại trở nên như bây giờ?
Là hắn không đủ tốt sao?
Vậy hắn sửa là được.
Chỉ cần nàng nói hắn biết!
Là vì hắn cưới Liễu Trản Anh sao?
Nhưng khi đó, hắn đồng ý cưới Liễu Trản Anh