Nghe đến đây, Diêm Tá ngẩng đầu nhìn nàng: "Tại sao lại tới Ngự Hoa Viên? Có gặp Ma Đà vương tử không?"
"Hồi đại nhân, nô tỳ là cung nữ dâng trà của Hoa Thanh Cung.
Vì lá trà của bệ hạ đã hết, nên nô tỳ phải tới Ngự Trà Phòng lấy thêm trà, đi ngang Ngự Hoa Viên.
Trong lúc đó, nô tỳ không hề nhìn thấy Ma Đà vương tử." Vân Trân cúi đầu, không nhanh không chậm mà trả lời.
"Thế sao?" Diêm Tá nheo mắt, "Truyền thái giám quản sự của Ngự Trà Phòng - Phúc Hiếu công công."
Diêm Tá dứt lời, bên ngoài liền có một lão công công đi vào.
Chào hỏi xong, Diêm Tá hỏi lão công công kia Vân Trân rời khỏi Hoa Thanh Cung, đến Ngự Trà Phòng là lúc nào?
Lão công công trả lời.
Diêm Tá sai người đưa lão công công lui xuống.
"Truyền cung nữ Thủy Điện của Hoa Thanh Cung." Diêm Tá lại nói.
Dứt lời, cung nữ Thủy Điện đi vào.
"Nô tỳ gặp qua Diêm đại nhân." Thủy Điện hành lễ.
"Ta hỏi ngươi, cung nữ Vân Trân rời khỏi Hoa Thanh Cung vào lúc nào?" Diêm Tá hỏi.
Thủy Điện cúi đầu trả lời.
Diêm Tá cho Thủy Điện lui xuống.
"Lời hai người bọn họ nói đều là sự thật?" Diêm Tá ngồi bên trên, hỏi Vân Trân.
Vân Trân quỳ gối phía dưới.
Thật ra, thời điểm Diêm Tá hỏi Phúc Hiếu công công nàng đến Ngự Trà Phòng lúc nào, nàng đã mơ hồ đoán được chuyện này không hề đơn giản.
Bây giờ xem ra, đúng thật là vậy.
Vân Trân hít sâu một hơi, nói: "Hồi đại nhân, canh giờ mà Phúc Hiếu công công và Thủy Điện nói không hề sai."
"Nếu không sai, vậy ngươi giải thích cho bổn quan nghe, vì sao từ Hoa Thanh Cung đến Ngự Trà Phòng ngươi phải mất gần một canh giờ? Bổn quan nhớ, đi từ Hoa Thanh Cung đến Ngự Trà Phòng còn chưa đến nửa canh giờ." Diêm Tá híp mắt hỏi nàng.
Vân Trân không đám.
Diêm Tá cười lạnh, giơ chồng giấy trong tay lên: "Đây là báo cáo nghiệm thi ngỗ tác (*) mới trình lên.
Tên báo cáo nói, vương tử của Ma Đà Quốc chết vì một loại kịch độc tên