Tuy rằng nghi ngờ thái độ của Diêm Tá, nhưng Ngụy Thư Tĩnh vẫn không quên mục đích mình tới tìm ông ta.
"Diêm đại nhân, thật ra ta muốn nói với ngài về Mạn Đà Ỷ La Hoa." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Diêm Tá nhìn y.
"Ta nhờ người hỏi thăm, biết được Mạn Đà Ỷ La Hoa đến từ biên giới của Vân Hán Quốc và Ma Đà Quốc."
Biên giới của Vân Hán Quốc và Ma Đà Quốc cũng chính là biên giới với Tây Nhung.
Điều đó có nghĩa, người của Ma Đà Quốc có khả năng có loại hoa này.
"Nhưng cho dù biết nó ở đâu thì có thể chứng minh điều gì?" Diêm Tá hỏi.
"Có thể chứng minh cung nữ Thịnh Vân Trân không phải hung thủ giết hại Ma Đà vương tử." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Diêm Tá nhíu mày, lại thấy y không giống đang nói dối.
"Ngụy thư tĩnh, mời theo ta vào Hình Bộ, chúng ta nói chi tiết." Diêm Tá nói.
"Mời!"
...
Ngụy Thư Tĩnh đi theo Diêm Tá tới Hình Bộ.
Sau khi tới Hình Bộ, Ngụy Thư Tĩnh nói Diêm Tá biết lý do mình nói như vậy.
Thì ra Mạn Đà Ỷ La Hoa không phải độc dược lập tức có hiệu lực, đó là một loại độc mạn tính.
Muốn người ta chết dưới Mạn Đà Ỷ La Hoa, phải cần ít nhất ba lần hạ độc mới có thể khiến dược hiệu phát huy tác dụng.
"Cho nên, dù khoảng thời gian Ma Đà vương tử chết, cung nữ Thịnh Vân Trân có tới Ngự Hoa Viên, dù nàng ấy dùng Mạn Đà Ỷ La Luyện, cũng không thể lập tức độc chết Ma Đà vương tử.
Hơn nữa, nàng ấy vốn dĩ không có nhiều cơ hội tiếp xúc Ma Đà vương tử." Nói tới đây, Ngụy Thư Tĩnh lấy ra cuốn sổ ghi chép xuất cung, "Cái này ta lấy được chỗ của huynh đệ, có ghi chép thời gian ra vào hoàng cung của cung nữ Thịnh Vân Trân gần đây.
Trên ghi chép, lần gần đây nhất nàng ấy xuất cung chính là ngày khiêu chiến với Ma Đà vương tử.
Cho dù ngay hôm đó nàng ấy hạ độc Ma Đà vương tử, vậy hai lần còn lại thì sao?"
Vẻ mặt Diêm