Khoảnh khắc nhìn thấy Mạn Đà Ỷ La Hoa, Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày.
"Bên Ngọc Nhung Cung có thu hoạch gì không?" Ngụy Thư Tĩnh nói.
"Đúng như đại nhân đoán, chỗ ở của Ngọc Nhung công chúa không có thu hoạch gì.
Có điều Tiểu Chiêu ở phòng của cung nữ thường xuyên đi theo Ngọc Nhung công chúa tìm được chút tro tàn của thực vật." Thị vệ kia nói, "Theo thuộc hạ phân tích, đó có lẽ chính là tro tàn của Mạn Đà Ỷ La Hoa."
Ngụy Thư Tĩnh đưa cái hộp trong tay cho thị vệ kia: "Vẫn là trả thứ này về cho nguyên chủ đi.
Chuyện kế tiếp, ngươi biết nên làm thế nào rồi đúng không!"
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi." Thị vệ đáp.
...!
"Các ngươi muốn làm gì?"
Ngay khi người của Diêm Tá kéo Vân Trân ra khỏi phòng giam, lần nữa trói lại, ai ngờ Triệu Húc quay trở về.
"Lục hoàng tử điện hạ?" Thần gặp qua Lục hoàng tử điện hạ!" Diêm Tá vội hành lễ.
"Các ngươi đang làm gì đó hả?" Triệu Húc đến bên Vân Trân, từ trong tay ngục tốt nhận lấy nàng.
Vừa rồi có khoảng cách, hắn không nhìn rõ mặt nàng.
Bây giờ đến gần, gương mặt tái nhợt của Vân Trân ánh mắt mắt hắn.
"Trân Nhi? Trân Nhi?" Hắn cúi đầu, gọi vài tiếng.
Nhưng Vân Trân đã hôn mê bất tỉnh.
"Các ngươi muốn làm cái gì?"
"Lục hoàng tử điện hạ, thần chỉ dựa theo lệ thường thẩm vấn phạm nhân Thịnh Vân Trân..." Diêm Tá giải thích.
"Thẩm vấn?" Triệu Húc trừng mắt nhìn ông ta, "Thẩm vấn mà làm người ta ngất xỉu hả?"
Hắn vừa dứt lời, liềm cảm thấy trên tay có chỗ không đúng.
Hắn di chuyển vị trí của Vân Trân một chút, cúi đầu nhìn chỗ tay vừa ôm Vân Trân.
Chỉ thấy trên tay hắn toàn là máu.
Hắn ngây ra một lúc, sau đó vội nhìn phía sau Vân Trân.
Áo tù nhân của nàng sớm đã nhuộm thành màu đỏ.
"Ngươi dụng hình với nàng?" Triệu Húc trầm giọng.
"Điện hạ, thần chỉ làm theo quy định." Diêm Tá giải thích, "Điện hạ, ngài muốn làm gì? Ngài muốn đưa nàng ta đi đâu? Nàng ta là nghi phạm mưu sát Ma Đà vương tử! Ngài