Sau khi tới Nam Hoang, bọn họ lại đi tiếp ba ngày, vượt qua núi non trùng điệp tới một thôn trang ở huyện Xích Thủy.
Bọn họ dừng chân ở đây một ngày, bỏ xe lên thuyền, lại đi nửa ngày, cuối cùng cũng tới Thanh Lương sơn trang ở sườn Tây ngọn núi.
Khi đỡ Trương ma ma xuống xe ngựa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, Vân Trân thật sự giật mình.
Thanh Lương sơn trang giống hệt cái tên của nó, vô cùng mát mẻ, còn rất cũ nát.
Vách tường sụp xuống, cửa lớn bị nghiêng, sơn tường màu đỏ bong tróc từng mảng.
Gió thổi qua, cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nhưng lợi hại nhất vẫn là đám cỏ dại, sinh mệnh ngoan cường xuyên qua phiến đá mọc lên, không chỉ sinh trưởng dưới đất tốt, ngay cả trên tường, nóc nhà đều có hình ảnh của nó, theo gió lắc lư như đang cười nhạo bọn họ ngu xuẩn.
Đây căn bản không phải nơi dành cho người ở.
Vân Trân nghĩ.
Lúc này, không ai nói chuyện.
Có lẽ, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho khiếp sợ.
"Không phải nói thôn trang luôn có người trông coi sao? Sao lại rách nát thành như vậy?" Trương ma ma run rẩy buông tay, hỏi.
Tô trắc phi lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngụy Duyên Võ.
Ngụy Duyên Võ lập tức sai hộ vệ đi tìm hiểu tình hình xung quanh.
"Nương nương, người lên xe nghỉ ngơi trước đi." Ngụy Duyên Võ khuyên.
Tô trắc phi cau mày, gật đầu, được nha hoàn Bích Diên dìu quay về xe ngựa.
Sau khi lên xe, Tô trắc phi nhìn Triệu Húc bên cạnh: "Húc Nhi?"
"Nhi tử ở bên ngoài thay mẫu phi chờ tin." Triệu Húc ôm quyền, hành lễ.
Tô trắc phi nghe vậy, vào bên trong.
Bên này, Vân Trân cũng dìu Trương ma ma lên xe, sau đó đi xuống cùng nhóm Triệu Húc chờ đợi.
...!
Qua thời gian dùng một ly trà nhỏ, hộ vệ dẫn trưởng thôn thôn bên cạnh tới, bọn họ lúc này mới biết được ít tình hình.
Thanh Lương sơn trang vốn là nơi tránh