Sau đó, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng ta đâm đầu vào cột.
Triệu Ngọc Nhung thấy vậy, vô cùng bi thống, thỉnh tội với hoàng đế, nói nàng ta không biết quản lý kẻ dưới, Xảo Uẩn mưu hại Ma Đà vương tử, nàng ta cũng có tội, nàng ta khẩn cầu hoàng đế cho nàng ta để tóc đi tu, chuộc lỗi thay Xảo Uẩn.
Hoàng đế đương nhiên không thể để Triệu Ngọc Nhung đi tu, nhưng bên Ma Đà Quốc cũng cần một lời giải thích.
Cuối cùng, ông chỉ phạt nàng ta cấm túc trong Ngọc Nhung Cung nửa năm.
Bên Ma Đà Quốc kia lại được ban thưởng!
Đây, đương nhiên đều là chuyện sau này.
Nếu "hung thủ thật sự" đã bị bắt, vậy "nghi phạm" như Vân Trân đương nhiên được thả ra.
!
Thời điểm Vân Trân ra ngoài, là Triệu Húc tới đón nàng.
"Tạ điện hạ.
"
Trước xe ngựa, Vân Trân hành lễ với Triệu Húc.
Triệu Húc đỡ nàng đứng dậy.
"Nàng vốn trong sạch, việc ta làm chẳng qua là trả nàng sự trong sạch mà thôi.
" Vân Trân cúi đầu nhìn nàng, nói.
Vân Trân cũng vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Nàng còn nhớ câu hỏi ta hỏi nàng không?"
Hiện tại nàng đối với ta, trái tim có thay đổi không?
Trong đầu Vân Trân hiện ra câu này.
Có điều, Triệu Húc không miễn cưỡng nàng phải trả lời ngay lập tức.
"Chờ nàng khỏe lại, trả lời ta cũng không muộn.
" Nói rồi, Triệu Húc vươn tay về phía nàng, "Đi thôi, ta đưa nàng hồi cung.
"
!
Xe ngựa của Vân Trân và Triệu Húc dần đi xa.
Ở tửu lầu đối diện Hình Bộ.
Giờ phút này, trên lầu hai có hai người đứng ngay cửa sổ.
"Giáo chủ, cô nương lại tiến cung, chúng ta! " Hữu hộ pháp đứng sau Lệ Vô Ngân, thấp giọng hỏi.
Lệ Vô Ngân mặc áo khoác đen đứng ở đó, nhìn theo xe ngựa đi xa.
Mãi đến khi không còn thấy xe ngựa, Lệ Vô Ngân mới lên tiếng: "Về thôi.
"
"Vâng.
"
"Bên Xích giáo có động tĩnh gì không?"
"Nghe phân đàn truyền tin tới, giáo chủ Xích giáo đã vào kinh.
"
!
Vân Trân hồi cung.
Có đôi khi, nàng cảm thấy chính mình và hoàng cung này đúng là có duyên.
Mỗi lần đi, chớp mắt lại trở về.
Giống như vận mệnh của nàng bị trói ở