Hắn đang muốn nói chuyện.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài bỗng dưng có một mũi tên bay thẳng về phía hoàng đế ngồi chính giữa.
Mũi tên tới quá đột ngột, không ai kịp có phản ứng.
Mắt thấy mũi tên sắp đâm trúng vào tim hoàng đế, bỗng có một thân ảnh màu xanh xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người.
"Không!" Triệu Húc hét lên.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Vân Trân bổ nhào tới trước mặt hoàng đế, thay ông ta chắn mũi tên trí mạng kia.
"Hộ giá! Hộ giá!"
"Có thích khách! Có thích khách!"
"Người đâu, có thích khách!"
Trong giây lát, Ngụy Thư Tĩnh dẫn theo thị vệ cấm vệ quân xông vào, đánh nhau với hắc y nhân.
"Mau hộ tống bệ hạ và nương nương rời khỏi đây!"
"Hộ tống công chúa và điện hạ rời đi!"
"Mau sơ tán!"
Ngụy Thư Tĩnh cùng hộ vệ cấm vệ quân cản thích khách lại, những người khác bảo vệ đám người hoàng đế, Thái Hậu rời khỏi đại điện.
Triệu Húc nhìn chằm chằm thân ảnh màu xanh trên đài kia.
Hắn không chỉ không bỏ đi, thậm chí còn chạy ngược lại dòng người.
Vất vả lắm mới chạy đến đó, hắn phát hiện Vân Trân trúng tên trước ngực, ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
"Trân Nhi!" Triệu Húc vội bế nàng lên, gọi.
Vân Trân cố hết sức mở mắt, bắt lấy tay người trước mặt, "Cứu...!Cứu Thất...!Thất điện hạ...!Nó bị...!Bị người ta bắt cóc..."
Nói xong, Vân Trân hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
"Trân Nhi!" Triệu Húc gọi.
Người trong lòng hoàn toàn không có phản ứng.
"Điện hạ, điện hạ mau rời khỏi đây, thích khách đánh nhau rồi, nơi này không an toàn." Liễu Trản Anh chạy tới, muốn kéo Triệu Húc đi.
Rất nhanh, nàng thấy người được Triệu Húc ôm trong lòng, gương mặt nôn nóng rõ ràng cứng đờ.
...
Thời điểm tỉnh lại, Vân Trân phát hiện mình đang ở Càn Nguyên Cung.
Sở dĩ nàng biết đây là Càn Nguyên Cung chính là vì căn phòng này.
Căn phòng này, lúc trước khi nàng bị phân tới Càn Nguyên Cung đã ở đây.
"Ưm..."
Nàng vừa muốn ngồi dậy, trước ngực