"Thích khách tuyệt đối không phải do U Minh giáo phái tới!" Vân Trân hoàn hồn lại, bắt lấy cánh tay Triệu húc.
Nàng vừa nói xong, liền nhìn Triệu húc, phát hiện ánh mắt Triệu Húc từ khiếp sợ biến thành ảm đạm.
"Nàng đúng là hiểu biết U Minh giáo.
Còn chưa hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã trực tiếp kết luận thích khách không phải họ."
Vân Trân sửng sốt, chậm rãi buông tay Triệu Húc ra nghiêm túc nói: "Điện hạ, nô tỳ dám nói thích khách không phải do U Minh giáo phải tới là vì nô tỳ từng ở U Minh giáo, biết phong cách làm việc của họ.
U Minh giáo..."
"Được rồi, nàng đừng nói nữa." Triệu Húc lắc đầu, ngắt lời.
Hắn không muốn nghe nàng kể nàng từng ở U Minh giáo, quá khứ của nàng và người đó, cũng không muốn nghe nàng nói nàng tin tưởng người đó thế nào...
Bởi vì hắn nghe, trong lòng chỉ có ghen ghét.
Ghen ghét những ngày không có hắn ở bên, là người đó bầu bạn với nàng.
Hắn không phải thánh nhân.
Hắn là người thường.
Hắn biết ghen tị.
"Điện hạ?" Vân Trân kinh ngạc nhìn hắn.
"Nàng đừng lo lắng.
Chuyện này liên lụy quá lớn, phụ hoàng sẽ không chỉ dựa vào lệnh bài trên người thích khách liền phán định thích khách do U Minh giáo phái tới.
Có điều, tuy rằng không thể trực tiếp kết luận thích khách do U Minh giáo phái tới, nhưng triều đình chắc chắn sẽ điều tra U Minh giáo."
Trong tiệc mừng thọ của hoàng đế, trước mặt văn võ bá quan, trước mặt sứ thần phiên bang, thích khách ám sát hoàng đế!
Chuyện này dù thế nào cũng không dễ dàng chấm dứt như vậy.
Dù thích khách ở Quốc Thọ Viên là do U Minh giáo phái tới hay có kẻ muốn vu oan cho U Minh giáo, U Minh giáo đều sẽ bị liên lụy, trọng tâm điều tra vụ án này đều là U Minh giáo!
U Minh giáo, không thể không điều tra.
Vân Trân dần bình tĩnh lại, cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng nàng vẫn tin U Minh giáo bị hãm hại.
Bởi vì U Minh giáo muốn giết người, sẽ không để đối phương được cứu sống.
Huống chi, nàng