"Cái gì?" Vân Trân mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Lệ Vô Ngân.
Nàng lắc đầu, "Không được.
Ngươi cũng biết tình hình hiện tại của ta, ta..."
"Nàng không sống được mấy năm, vậy càng không nên ở lại kinh thành, ở lại bên cạnh người kia!" Lệ Vô Ngân ngắt lời nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Nàng đừng quên, mạng của nàng là của ta! Ta mặc kệ nàng có thể sống được bao lâu, ba năm cũng được, bốn năm cũng được, ngày tháng còn lại của nàng đều thuộc về ta! Cho dù chết, ta cũng muốn nàng ở bên cạnh ta!"
Lệ Vô Ngân nói xong, trong phòng an tĩnh lại.
Vân Trân biết lời hắn nói là thật, hắn thật sự muốn nàng rời khỏi kinh thành.
"Niên Sanh..."
Nửa ngày sau, Vân Trân run rẩy gọi ra cái tên đã lâu không dùng tới này.
Lệ Vô Ngân chấn động.
"Giúp ta thêm một lần nữa, được chứ?" Vân Trân nhìn hắn, khẩn câu, "Ngươi biết tâm nguyện lớn nhất của ta là gì...!Ta..."
"Chậm rồi." Lệ Vô Ngân lạnh lùng cắt ngang.
Vân Trân nghi hoặc.
Lệ Vô Ngân đẩy món đồ trong tay đến trước mặt nàng.
"Mở ra xem đi."
Vân Trân ngây ra một lúc, duỗi tay cởi bỏ tấm vải bên ngoài.
Sau khi tấm vải bên ngoài được cởi bỏ, lộ ra khối tinh mỹ trong sáng.
Ngọc tỷ!
Vân Trân ngẩng đầu nhìn Lệ Vô Ngân.
"Chẳng lẽ..."
Lệ Vô Ngân quay đầu đi, tránh ánh mắt của nàng: "Hôm qua, có kẻ đặt trước cửa tiểu viện."
Có kẻ...!Đặt trước cửa tiểu viện?
Có nghĩa là thật sự có kẻ cố tình hãm hại U Minh giáo.
Đầu tiên là thích khách trong tiệc mừng thọ, sau đó là ngọc tỷ...!
"Cũng không phải hãm hại." Lệ Vô Ngân lắc đầu, "Vốn dĩ lần này U minh giáo vào kinh chính vì vụ đánh cược với Xích giáo."
U Minh giáo vào kinh là vì đánh cược với Xích giáo, vậy còn hắn?
Lệ Vô Ngân là giáo chủ của U Minh giáo, hoàn toàn không để