"Cái gì là không có khả năng đó?" Triệu Húc trầm giọng, "Là bọn họ nói dối sao? Hay là chuyện phụ hoàng bị ám sát không có liên quan tới U Minh giáo? Hay là người tối qua xông vào Hoa Thanh Cung không phải U Minh giáo?"
"Bọn họ không phải người của U Minh giáo! Bọn họ đột nhập hoàng cung chỉ vì muốn tìm ngọc tỷ.
Sau đó bắt cóc Thất hoàng tử cũng chỉ vì muốn dùng Thất hoàng tử uy hiếp nô tỳ, bắt nô tỳ tìm ngọc tỷ cho họ! Cho nên, bọn họ đang nói dối!"
Đào Yêu tiên tử và Quỷ Ảnh Thủ căn bản không phải người của U Minh giáo.
Mục đích của họ cũng không phải là ám sát hoàng đế, mà là tìm kiếm ngọc tỷ.
Có người xúi giục họ nói dối, mục đích chính là hãm hại U Minh giáo.
"Nàng có chứng cứ gì chứng minh bọn họ không phải người của U Minh giáo không?" Triệu Húc hỏi.
"Nô tỳ..."
"Nàng muốn đi nói với họ, nàng đã từng là người của U Minh giáo, nàng ở U Minh giáo chưa từng gặp họ sao? Hay là nói nàng lừa bọn họ ngọc tỷ ở Quốc Thọ Viên, sau đó tự mình dẫn dụ hai kẻ nguy hiểm trong giang hồ tới bên cạnh phụ hoàng?" Triệu Húc chất vấn, "Nàng cảm thấy làm như vậy, mình có thể thoát thân sao? Hay là nàng cảm thấy thân phận từng là giáo đồ của U Minh giáo sẽ khiến bọn họ tin lời nàng nói?"
Vân Trân nhíu mày.
Đúng thế, không được.
U Minh giáo trong mắt mọi người là ma giáo, là tà giáo.
Ma gia không có chuyện ác nào mà không làm.
Vậy người của ma giáo sao có thể tin được?
Nàng không thể chứng minh thân phận của họ là giả.
Trừ khi, người của U Minh giáo tự mình ra mặt.
Nhưng với tính cách của Lệ Vô Ngân, hắn xưa nay không để ý ánh mắt của người đời.
Trên lưng U Minh giáo đã gánh nhiều tội danh như vậy, thêm tội ám sát hoàng đế cùng ăn cắp ngọc tỷ, với hắn mà nói chẳng đáng là gì.
Dù sao cũng chẳng có ai có thể giết được hắn.
Có hắn ở đây, cũng không có ai có thể động được đến U Minh giáo.
"Đào Yêu tiên tử và Quỷ Ảnh Thủ kia