Ngụy Duyên Võ bỏ đi vì bị Đức Phi chọc giận!
Ông ta tuy rằng yêu bà, nhưng mấy năm nay là ông ta nuôi nấng A Tĩnh.
Đối với ông ta mà nói, A Tĩnh chính là hài tử của ông ta! Nhưng, nhưng ông ta không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, tâm địa bà ta vẫn tàn nhẫn như thế!
Trước bàn trang điểm, Đức Phi hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay.
Móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, nhiễm đầy máu tươi.
Bà ta nhìn chằm chằm bàn tay mình trong chốc lát.
Đột nhiên, trong ánh mắt xuất hiện cảm xúc mãnh liệt.
Không, bà ta không sai!
Bà ta không làm sai!
Dù là hai mươi ba năm trước hay hai mươi ba năm sau, bà ta đều không sai!
Nếu trước đây bà ta không giết chết y, vậy bây giờ y bắt buộc phải rời khỏi kinh thành, rời khỏi Vân Hán Quốc, rời khỏi Húc Nhi của bà càng xa càng tốt.
Năm đó, phụ tử bọn họ thiếu chút hủy hoại bà ta.
Hiện tại, bà ta tuyệt đối không cho phép y lại hủy diệt tiền đồ của Húc Nhi!
Ai cũng không được phép!
...
"Cho nên, muội vẫn không muốn cùng ta rời khỏi Vân Hán Quốc?"
Trên tửu lâu, Ngụy Thư Tĩnh lần nữa hỏi Vân Trân.
"Xin lỗi." Vân Trân ngẩng đầu nhìn y, "Muội vẫn không thể cùng huynh rời khỏi Vân Hán Quốc."
Ngụy Thư Tĩnh mỉm cười giơ tay xoa đầu nàng: "Nha đầu ngốc, ta nói rồi, muội vĩnh viễn không cần cảm thấy có lỗi với ta.
Những gì ta làm vì muội đều là cam tâm tình nguyện.
Ta chỉ hi vọng, muội có thể nhớ đến ta."
"Muội sẽ nhớ huynh, Ngụy đại ca." Khóe mắt Vân Trân chua xót, "Huynh mãi mãi là Ngụy đại ca của muội, muội sẽ mãi nhớ huynh.
Cho dù đến ngày muội chết, muội cũng sẽ nhớ huynh."
"Nói cái gì đấy? Muội sẽ sống lâu trăm tuổi." Ngụy Thư Tĩnh nhéo mũi nàng, sau đó rút tay về, cầm ly trà trước mặt, "Nào, uống một ly, coi như đưa tiễn Ngụy đại ca đi."
Vân Trân nuốt xuống chua xót trong yết hầu, cầm lấy lấy trà: "Vậy Trân Nhi ở đây chúc Ngụy đại ca thuận buồm xuôi gió,