Ngụy Thư Tĩnh đi không bao lâu thì gặp Triệu Húc.
"Ta ở đây chờ huynh." Triệu Húc xoay người, "A Tĩnh, chúng ta có thể tâm sự không?"
Ngụy Thư Tĩnh nhìn hắn, hơi căng thẳng.
Sau khi từ chỗ Độc Cô Minh Ngọc biết được mẫu thân của mình là ai, y luôn nghĩ khi gặp bọn họ, y sẽ làm thế nào? Nhưng đến khi thật sự gặp lại, y mới phát hiện bản thân lo lắng dư thừa.
Bởi vì mấy năm nay, A Húc luôn là đệ đệ của y, huynh đệ của y.
...!
"Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?"
Ở trà lâu, Triệu Húc hỏi Ngụy Thư Tĩnh.
"Rất nhiều năm."
"Đúng vậy, rất nhiều năm." Triệu Húc cầm ly trà, khẽ cười, "Từ lúc ta có ký ức, thật giống như đã quen huynh từ rất lâu.
Bao nhiêu năm qua, huynh vẫn luôn ở bên cạnh che chở ta.
Ta vẫn luôn coi huynh là huynh đệ, là bằng hữu của mình."
"Ta biết."
"Như vậy...!Huynh ở Vân Hán Quốc có còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Huynh cứ nói, ta sẽ giúp huynh hoàn thành."
Triệu Húc nói xong, hai người nhìn nhau một lát.
Ngụy Thư Tĩnh dời mắt đi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Người ta để ý, bọn họ đều có thể tự bảo vệ mình.
Mà người duy nhất ta không yên lòng chỉ có nàng ấy." Nói tới đây, y dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Húc, "Đệ có thể hứa với ta, sẽ chiếu cố nàng ấy không? Bảo đảm với ta, cả đời sẽ che chở nàng ấy, không để nàng ấy lại chịu thương tổn được không?"
"Ta hứa với huynh, ta cam đoan với huynh." Triệu Húc trịnh trọng hứa hẹn.
Ngụy Thư Tĩnh ngây ra một lúc.
Rất nhanh, y liền cười nói: "Ta tin đệ.
Nhưng nếu tương lai đệ không thể thực hiện lời hứa này, vậy khi ấy dù ta ở đâu, đang làm gì, ta cũng sẽ trở về đưa nàng ấy đi!"
"Được! Nhưng mong huynh tin rằng, ta tuyệt đối sẽ không cho huynh cơ hội đó."
"Vậy đệ hãy nhớ kỹ lời mình