"Nàng đừng nói chuyện." Triệu Húc nắm lấy tay nàng, nói, "Ta quên mất, trước đó lúc đại phu kiểm tra, nói đầu lưỡi nàng bị thương, chỉ sợ mấy ngày nay không thể nói chuyện."
Nói tới đây, trong lòng Triệu Húc đau xót.
Hắn vẫn còn nhớ rõ thời điểm nghe đại phu nói chuyện, tâm trạng mình sợ hãi thế nào.
Đại phu nói may mà cắn không sâu, nếu không, mạng của Vân Trân chỉ sợ cũng...
Nếu hắn tới trễ một chút...
Có lẽ, hắn không còn nhìn thấy Trân Nhi nữa.
Trời cao đúng là quá thương xót hắn, nhưng cũng tàn nhẫn cỡ nào.
Nghĩ đến đây, Triệu Húc không khỏi nắm chặt tay Vân Trân.
Xin ủng hộ chúng tôi tại — T гùмTruyện.m e —
"Trân Nhi, nàng đừng lo lắng, có ta ở đây.
Có ta ở đây, không ai có thể thương tổn đến nàng.
TA sẽ bảo vệ nàng." Triệu Húc ôm lấy Vân Trân.
Vân Trân nằm trong lòng hắn, cảm nhận độ ấm từ cơ thể hắn, tình cảm từ trái tim hắn truyền đến.
Cơ thể vốn chết lặng này, còn cả đầu óc trống rỗng chậm rãi sống lại...
Không biết qua bao lâu, Vân Trân nghẹn ngào lên tiếng: "Điện hạ...!Đừng...!Điều tra nữa..."
Triệu Húc cứng đờ.
"Đừng...!Điều tra nữa..."
Hắn còn tiếp tục điều tra, chỉ sợ sẽ đụng tới cấm kỵ của Hoàng Thượng.
Nàng không muốn làm hắn đau khổ.
Không biết gì cả, ngược lại sẽ tốt hơn.
Lúc này, thân thể và tinh thần nàng đều rất mệt mỏi.
Nàng không muốn nghĩ hôm qua sau khi rời khỏi tòa viện kia, hoàng đế bị nàng đập đầu hiện tại thế nào? Nàng không muốn nghĩ, sau khi người trong cung biết hoàng đế bị thương sẽ hỗn loạn ra sao? Nàng không muốn nghĩ, tối qua nàng làm hoàng đế bị thương, chạy khỏi tòa viện kia, rốt cuộc bị bao nhiêu người nhìn thấy? Lưu Vân Bạch liệu có mượn cơ hội này, nắm lấy nhược điểm mới tới uy hiếp nàng không? Nàng không muốn nghĩ...
Không muốn nghĩ...
Nàng chỉ muốn giống như hiện tại dựa vào lòng Triệu