Từ ngày ấy tỉnh lại, sức khỏe nàng ngày càng kém, hẳn là do Từ Bi Độ phát tác.
Thời điểm Triệu Húc nói muốn đưa nàng tới chùa Kỳ Sơn dưỡng bệnh, nàng không cự tuyệt.
Nàng sợ.
Nàng sợ mình gầy ôm trước mặt Triệu Húc.
Rời khỏi kinh thành, tới chùa Kỳ Sơn tĩnh dưỡng, có lẽ sẽ nhanh chóng khôi phục.
Hiện tại nàng chỉ hi vọng Từ Bi Độ có thể bố thí cho nàng chút từ bi, đừng để ngày đó đến nhanh như vậy.
...
Vốn dĩ từ kinh thành tới chùa Kỳ Sơn chỉ mất nửa ngày.
Nhưng vì Vân Trân không khỏe, cho nên bọn họ xuất phát từ buổi sáng, đến khi mặt trời lặn mới tới nơi.
"Cô nương, đến chùa Kỳ Sơn rồi." Xa phu bên ngoài nói.
Vân Trân từ trong mơ màng tỉnh táo lại, nha hoàn đỡ nàng xuống xe ngựa.
Sau khi Vân Trân xuống, Tử Thị cũng vừa lúc xuống xe ngựa.
Hai người nhìn nhau, gật đầu.
Kế tiếp, bọn họ vào chùa Kỳ Sơn.
Hương khói chùa Kỳ Sởn rất vượng.
Chỉ là gần đây thời tiết se lạnh, người tới chùa Kỳ Sơn cũng ít đi.
Đi từng bậc thang ở chùa Kỳ Sơn, Vân Trân không khỏi nhớ tới cảnh chùa Kỳ Sơn mấy năm trước.
Khi đó, nàng cùng Triệu Húc và Ngụy đại ca tới đây vì Ninh Vương bị ám sát.
Nàng và bọn họ chạy tới vốn là vì trị thương cho Ninh Vương.
Nhưng lúc ấy, bọn họ không ai ngờ cuộc ám sát kia lại do Lưu Vân Bạch tự biên tự diễn để tìm cơ hội tiếp cận Ninh Vương.
Mà đến bây giờ, đại khái chỉ có nàng biết chân tướng này.
...
"Tình hình của ngươi, điện hạ đã nói với ta."
Ngay lúc Vân Trân sửng sốt, giọng của Tử Thị từ bên cạnh vang lên.
Nàng quay đầu nhìn Tử Thị.
"Ngươi cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng.
Chuyện còn lại cứ giao cho ta."
"Đa tạ." Vân Trân gật đầu.
Tử Thị duỗi tay nắm lấy tay nàng: "Ta nói rồi, mạng của ta là của ngươi."
Vân Trân ngây dại.
...
Cứ thế, bọn họ ở lại chùa Kỳ Sơn.
Tử Thị đuổi người trong cung trở về, chỉ giữ lại Vân Trân cùng nha