Bát sư huynh nói suy đoán của nàng không sai, đoàn người bọn họ rời khỏi kinh thành đi chưa được xa liền gặp phục kích.
Những kẻ đó đều tới từ tổ chức sát thủ, biết tiến biết lùi.
Tuy rằng có Ngụy đại ca và Bát sư huynh bảo hộ, nhưng trong đoàn sứ thần bộ lạc Sư Thứu vẫn có không ít người chết.
Sau đó, bọn họ quyết định chia binh làm hai.
Ngụy đại ca và Độc Cô Minh Ngọc giả dạng, từ Sư Đà Lĩnh xuất phát đi tái ngoại.
Còn Bát sư huynh cải trang Ngụy đại ca, tiếp tục cùng đoàn sứ thần lên đường.
Chờ thích khách phát hiện, Ngụy đại ca đã cùng Độc Cô Minh Ngọc tới mười tám bộ lạc.
Bọn họ vật lộn ở mười tám bộ lạc nửa tháng.
Cuối cùng cũng tới được vương đình bộ lạc Sư Thứu, gặp được đại vương Độc Cô Khiếu Lang đang bệnh tình nguy kịch.
Trong thư Bát sư huynh viết đến đây liền hết.
Còn về chuyện xảy ra sau đó, Bát sư huynh không kể nữa.
Trong lá thư Bát sư huynh nói nàng không cần lo lắng, có hắn ở bên, chắc chắn bảo vệ Ngụy đại ca an toàn.
Vân Trân đọc xong thư của Bát sư huynh, vừa lo lắng vừa thở phào nhẹ nhõm.
Thở phào vì dù quá trình thế nào, Ngụy đại ca cũng đã bình an tới vương đình.
Lo lắng chính là, nguy hiểm của họ chỉ mới bắt đầu.
Người bộ lạc Sư Thứu vốn hung hãn.
Không biết Ngụy đại ca có thể vượt qua cửa ải khó khăn này không.
"Vân Trân, mai bên ngoài nở rồi, ngươi muốn đi xem không?"
Hôm nay, Tử Thị tới tìm Vân Trân, cùng nàng ra sau núi ngắm mai.
"Được thôi." Vân Trân buông quyển sách trong tay xuống, cười gật đầu với Tử Thị.
Mặt đất bên ngoài đã bị một tầng tuyết dày bao phủ.
Phóng mắt nhìn ra xa, thế giới như được một chiếc áo lông bọc lại, có hơi se lạnh, đồng thời lại có thể khiến đầu óc người ta tỉnh táo.
Vân Trân vừa bước ra khỏi cửa, nha hoàn liền đưa cho nàng lò sưởi tay, trên vai cũng khoác áo khoác đỏ thật dày.
Hiện tại, nàng mặc áo khoác