"Ta tạm thời không về."
Liễu Hoán Hoán nói xong, bằng hữu cùng tới che miệng khẽ cười.
"Sao thế?" Vân Trân cười hỏi, "Có hỉ sự sao?"
"Đương nhiên là hỉ sự.
Có điều không phải của Hoán Hoán, mà là Liễu gia." Một bằng hữu của Liễu Hoán Hoán cười nói.
Hỉ sự của Liễu gia?
Vân Trân sửng sốt.
Tử Thị nhìn nàng.
"Đúng vậy, đúng là hỉ sự." Nghĩ đến hỉ sự kia, Liễu Hoán Hoán liền cười rộ, "Đường tỷ của ta mang thai, tỷ ấy có cốt nhục của Lục hoàng tử điện hạ rồi, đây còn không phải là hỉ sự sao?"
Cái gì?
Trong đầu Vân Trân lập tức trống rỗng.
Sau đó Liễu Hoán Hoán còn nói gì đó, nhưng Vân Trân đã không còn nghe lọt tai.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cả người rét run, tay chân lạnh lẽo, ngón tay không khống chế được mà run lên nhè nhẹ.
"Thịnh cửu tiểu thư?"
"Vân Trân?"
Chờ nàng hoàn hồn, trước mặt là vẻ mặt nghi hoặc của Liễu Hoán Hoán cùng Tử Thị sốt ruột lo lắng.
"Ngươi sao vậy, bệnh hả? Sắc mặt khó coi như thế." Liễu Hoán Hoán hỏi.
"Ta..." Vân Trân cắn răng, móng tay khảm sâu vào da thịt, đau đớn tạm thời khiến nàng chậm rãi bình tĩnh lại, "Ngại quá Liễu tiểu thư, ta có hơi mệt, e rằng..."
"Vậy ngươi mau về đi.
Ta thấy sắc mặt ngươi rất kém, phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
Dù sao ta còn ở kinh thành một thời gian, chúng ta có thời gian lại tụ họp."
"Cáo từ." Vân Trân gật đầu với nhóm Liễu Hoán Hoán.
Tử Thị duỗi tay, như vịn vào tay nàng, nhưng trên thực tế là đang đỡ nàng.
"Thịnh cửu tiểu thư mắc bệnh gì vậy? Sắc mặt trắng bệch không một giọt máu."
"Phong hàn chăng? Tính ra hôm nay trời lạnh thật.
Chúng ta đi dạo thêm một lúc thì về thôi, bằng không sẽ giống Thịnh cửu tiểu thư..."
"Đúng vậy đúng vậy."
Âm thanh