Tiến cung, nàng đi thẳng tới Càn Nguyên Cung vấn an Liễu Trản Anh.
"Đường tỷ, muội về rồi." Liễu Hoán Hoán ngồi bên cạnh Liễu Trản Anh.
"Chơi vui không?" Liễu Trản Anh cười hỏi.
Liễu Hoán Hoán cầm điểm tâm trên bàn, cắn một miếng: "Tỷ nói không sai, tịch mai ở chùa Kỳ Sơn rất đẹp, có điều vẫn không bằng tịch mai ở Bắc địa cung ta."
"Nhưng hiện tại muội đã gả cho người ta rồi, đã không thể trở về Bắc địa nữa." Liễu Trản Anh thấp giọng.
Liễu Hoán Hoán dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: "Đường tỷ, tỷ nhớ nhà sao?"
Nhớ nhà sao?
Đối với người Liễu gia mà nói, dù họ đi đâu, Bắc địa mới là nhà của họ.
Kinh thành dù có phồn hoa cũng không bằng một căn nhà tranh trong trấn nhỏ ở Bắc địa.
"Đúng rồi đường tỷ." Liễu Hoán Hoán thấy sắc mặt Liễu Trản Anh trầm xuống, liền nói sang chuyện khác, "Tỷ có biết muội ở chùa Kỳ Sơn gặp được ai không?"
Liễu Hoán Hoán vừa dứt lời, ánh mắt Liễu Trản Anh liền lập lòe.
"Ai vậy?" Nàng ấy nhẹ giọng hỏi.
Liễu Hoán Hoán không phát hiện Liễu Trản Anh khác thường, vẫn tiếp tục: "Đường tỷ còn nhớ Thịnh cửu tiểu thư ném thẻ vào bình rượu thắng tỷ trong bữa tiệc ngắm hoa không? Chính là cái người đến từ Lẫm Châu ấy.
Sau này không biết thế nào nàng ấy lại vào cung làm cung nữ.
Lần này muội tới chùa Kỳ Sơn gặp nàng ấy, đúng là giật mình.
Có điều nàng ấy hiện giờ là cung nữ bên cạnh Thanh Hiếu huyện chúa, thay đổi rất nhiều."
"Thế sao?" Liễu Trản Anh gật đầu.
"Xem ra đường tỷ vẫn còn nhớ nàng ấy.
Có điều, sức khỏe nàng ấy rất kém, sắc mặt trắng bệch, có cảm giác như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã nàng ấy.
Hôm muội gặp nàng ấy, nàng ấy ngã bệnh, đến khi muội đi, nàng ấy vẫn chưa khỏe lại." Nói tới đây, Liễu Hoán Hoán thở dài, "Nữ tử kinh thành đúng là yếu đuối, không giống nữ tử Bắc