"Ngươi lui xuống đi." Triệu Húc phất tay cho Ám Thất lui xuống.
Sau khi Ám Thất rời đi, Triệu Húc đứng trong phòng một lát, liền nâng bước tới Chiêu Đức Cung của Đức Phi.
...
"Nương nương, điện hạ đã trở về.
Ngài ấy ở trong phòng một lát liền qua Chiêu Đức Cung của Đức Phi nương nương."
Triệu Húc vừa đi, liền có người bẩm báo tin tức với Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh ngồi sau rèm che, sắc mặt tái nhợt.
Liễu Thục Phi ngồi bên cạnh.
Chờ cung nữ lui xuống, Liễu Thục Phi nắm lấy tay nàng ấy.
Cả người Liễu Trản Anh run rẩy.
"Trản Anh, lúc này không thể lại lòng dạ đàn bà.
Nếu con đã đi bước đầu tiên, vậy thì không còn cơ hội quay đầu.
Hiện tại, con đã bước lên cầu độc mộc, muốn quay về, rất có khả năng sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không thể xoay người."
Liễu Trản Anh cúi đầu.
Liễu Thục Phi thấy vậy, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Khoảnh khắc gả cho Lục hoàng tử, con không còn đại diện cho chính mình nữa.
Phía sau con là cả Liễu gia chúng ta.
Lúc này, Liễu gia chúng ta đặt mọi niềm tin lên người Lục hoàng tử.
Chúng ta chỉ có thể thành công, không được thất bại." Liễu Thục Phi tiếp tục, "Con phải biết, nếu con không nhịn được, để người ta nhìn ra sơ hở, cuối cùng, thứ con mất đi không chỉ là người nhà Liễu gia, mà còn cơ hội duy nhất được ở cạnh Lục hoàng tử."
"Cô mẫu." Liễu Trản Anh ngẩng đầu nhìn Liễu Thục Phi, "Cô mẫu đừng nói nữa.
Từ lúc quyết định đi con đường này, con đã biết mình không còn đường lui.
Người yên tâm, con sẽ khiến điện hạ ở bên cạnh con, con sẽ có được trái tim ngài ấy."
Liễu Thục Phi nghe thế, cung mày vốn nhíu chặt rốt cuộc cũng giãn ra.
"Có điều, chuyện ở chùa Kỳ Sơn, con vẫn làm chưa thỏa đáng.
Con cố ý nói với Hoán Hoán, dẫn dụ nàng ấy tới chùa