Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Diệp Thanh Cửu cả ngày ở trong phòng nhàn nhã, vô sự hắn có thể làm, cả người đều mệt mỏi, buồn chán nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt vẫn luôn không được tốt. Tình cờ hạ xuống hai giọt thanh lệ, cũng lặng lẽ nhanh chóng lau đi, bất quá vẫn là bị Nam Nhứ bắt gặp mấy lần.
Lại càng không biết trong âm thầm lặng lẽ khóc qua bao nhiêu lần.
Phi Nhứ bưng tới chút trà bánh tinh xảo, quan tâm hỏi:
“Công tử muốn nhìn sách sao? Phủ tướng quân tàng thư ngược lại có rất nhiều, không thiếu gì cả.”
Nàng bất quá là nhớ tới trước đây chủ tử cũng thích cùng tướng quân đồng thời vùi ở trên giường mềm mại cùng xem một quyển sách, thấy Diệp Thanh Cửu buồn chán, liền nhớ lại.
Diệp Thanh Cửu gật gật đầu, môi tràn lên ý cười, có thể ngữ khí như trước suy yếu, Phi Nhứ muốn để sát tai mới có thể nghe rõ.
“Như vậy cũng tốt, có thể tìm chút sách giải buồn một chút,” dứt lời nghĩ đến cái gì lại nói:
“Phủ tướng quân tàng thư các… Ta có thể vào?”
Phi Nhứ che miệng cười hai tiếng:
“Công tử đều có thể thử xem, trong phủ tướng quân, ngài muốn đi đâu không ai dám ngăn.”
Diệp Thanh Cửu bị nàng cười đỏ mặt, bỗng nhiên ý thức được, đặc quyền này đó cũng không phải cho hắn, mà là người gọi “A Cửu” kia.
Phi Nhứ không chú ý tới cảm xúc hắn phút chốc thấp xuống, nghiêm cẩn hỏi:
“Công tử muốn đọc sách gì, nô tỳ lấy cho ngài.”
“Ta cùng đi với ngươi thôi.”
“Tàng thư các cách một đoạn đường, hôm nay khí trời lạnh, công tử thân thể còn chưa hảo, vẫn là nô tỳ đi thôi, công tử muốn nhìn sách nói cho nô tỳ, nô tỳ lấy đến.”
Diệp Thanh Cửu thu tâm tư, suy tư một lát đối Phi Nhứ nói mấy tên sách. Phi Nhứ gãi đầu một cái nói không nhớ được, Diệp Thanh Cửu bất đắc dĩ lắc đầu cười, nói:
“Ta lấy giấy viết xuống cho ngươi đi.”
Gian ngoài giấy bút đều có, Phi Như dìu hắn đi tới cạnh bàn sau đó chạy đi nghiền mực, Diệp Thanh Cửu tìm trang giấy, đề bút viết xuống vài hàng chữ thanh tú.
“Chữ công tử đề(viết~) thật đẹp.”
Phi Nhứ phồng má cẩn thận thổi khí nét mực mau mau khô, chân tâm tán dương.
Công tử cùng chủ tử tuy cùng một gương mặt, khí chất lại rõ ràng khác biệt.
Chủ tử mềm nhũn, thoạt nhìn đơn thuần dễ ức hiếp, mà công tử trên người nhiều hơn chút phong độ của người trí thức, khi nói chuyện hào hoa phong nhã, giữa chân mày luôn có ưu sầu.
Ai, công tử từng ngày, có cái gì phiền não đâu?
Trà bánh ăn không ngon hay là canh bổ không uống hảo?
Ngây thơ hồn nhiên Phi Nhứ còn không hiểu những chuyện này.
“Cô nương quá khen rồi, vậy thì làm phiền cô nương hỗ trợ đi một chuyến.”
Trước hắn một lòng muốn thi đỗ công danh tiến vào quan trường, bất quá là muốn cách này người gần chút thôi, còn thường thường ảo tưởng chính mình có một ngày có thể hay không cùng hắn ở trên triều đình gặp gỡ…
“Đều là nô tỳ nên làm.”
Phi Nhứ khoát tay, nhảy dựng chạy đi, nửa đường ngẫu nhiên gặp Nam Nhứ, miễn cưỡng dừng lại nện bước biến thành bước đi trầm ổn, bộ dáng cái gì cũng không phát sinh, nhưng vẫn là bị Nam Nhứ bắt lấy dạy một trận.
“Hảo hảo, tỷ tỷ cũng đừng mỗi lần đều nói ta.”
Phi Nhứ bĩu bĩu môi hướng Nam Nhứ làm nũng, Nam Nhứ thân thủ nắm gáy nàng, mới thả nàng đi.
Trong phòng, Diệp Thanh Cửu thả xuống bút lông, thoáng nhìn bên cạnh xếp một tờ giấy, rõ ràng trước đã dùng qua, hắn không nhịn được lòng hiếu kỳ, cầm lên nhìn một chút.
Đập vào mắt chính là bút tích xuân dẫn thu xà(đại ý là chữ viết như giun như rắn~), vừa nhìn chính là người mới học, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết đầy “Lục Lang Phong” “Tô Hiểu Cửu”, bên cạnh còn có mấy đại tự cứng cáp mạnh mẽ, như cấp chữ non nớt kia làm mẫu.
Những chữ này là ai viết tự nhiên không cần nói cũng biết, Diệp Thanh Cửu thậm chí trước mắt đều có thể hiện ra cảnh tượng Lục Lang Phong vòng lấy người kia, nắm tay người nọ mang theo dáng dấp nghiêm túc đề tự.
Tướng quân sẽ nghiêng đầu đặt tại gáy người nọ đi, sẽ rất kiên nhẫn không ngại phiền phức mà chỉ điểm đi. Một bên dạy vừa điểm nhẹ chóp mũi người kia, cười người kia là tiểu ngốc đi…
Hắn mở ra, mặt trên vẽ ra một tiểu miêu rất sống động, là người kia vẽ, không thể nói dễ nhìn, bên trong góc nhưng có một hàng tiểu tự ngay ngắn đoan chính:
“Đề cùng A Cửu ngày mười một tháng chín, tâm ta thực vui vẻ.”
Tờ giấy mỏng kia như nặng tựa ngàn cân, Diệp Thanh Cửu nắm, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Đè lên trang giấy trên bàn chính là mấy quyển sách mỏng, không cần mở ra, xem phong bì cũng biết đó là sách liên quan tới động vật nhỏ.
“Hắn… Rất yêu thích tiểu miêu này đi?”
“Ân, hắn đặc biệt yêu thích.”
“…”
Cảnh tượng đối thoại hôm trước hiện lên trước mắt Diệp Thanh Cửu, hắn thậm chí còn nhớ rõ Lục Lang Phong lúc đó khóe miệng nhếch lên độ cong…
Diệp Thanh Cửu tâm như bị đè nặng, đau đớn truyền khắp toàn thân. Hắn che ngực, trống trải, cuống họng dâng lên một vị rỉ sắt, sức lực toàn thân như đột nhiên bị rút ra.
Hắn run rẩy vọng hướng lòng bàn tay của chính mình, chất lỏng đỏ tươi treo trên tay, thuận đầu ngón tay tái nhợt chậm rãi nhỏ xuống trang giấy trên mặt bàn, vừa vặn che nét mực, vì vậy kia liền biến thành ——
“Đề cùng Cửu ngày mười một tháng chín, tâm ta thật vui vẻ.”
Hắn lừa mình dối người nói: “Thanh Cửu… Thanh Cửu cũng có thể kêu là Cửu a…”
Một vệt huyết sắc đỏ sẫm nhiễm bên miệng hắn, làm sắc mặt càng thêm tái nhợt, hiện lên mỹ cảm thê lương, đáy mắt màu đỏ tươi, khiến cả người hắn hiện ra mấy phần dáng sợ.
Hắn lau đi huyết bên môi đi ra ngoài, Nam Nhứ chào hỏi:
“Công tử đi nơi nào? Đêm qua hạ mưa, mặt đường có chút trơn trợt, một tiểu nha đầu vừa rồi đã ngã, nô tỳ đỡ ngài.”
“Không sao.”
Diệp Thanh Cửu nói, lại không từ chối Nam Nhứ nhẹ tay nâng hắn, do dự hỏi:
“Tướng quân đâu?”
“Tướng quân hôm nay xử lý sự vụ, cùng mấy vị đại nhân thương thảo.”
Sau khi Tô Hiểu Cửu bị ám thương, tướng quân vốn gần một năm không thích tham chính bắt đầu liên lạc quan viên, nghĩ đến là đang thương lượng làm sao trừng phạt người tổn thương Tô Hiểu Cửu. Mà dù sao đối phương quyền cao chức trọng, muốn khiến đối phương ngã, không phải chuyện dễ.
Diệp Thanh Cửu tái không hỏi việc liên quan tới Lục Lang Phong, bước chân chậm rãi hướng hoa viên. Nam Nhứ nhìn Diệp Thanh Cửu, muốn nói lại thôi.
“Nam Nhứ cô nương muốn nói cái gì, nói thẳng là được.”
Diệp Thanh Cửu nhìn ra ý nàng, tùy ý nhìn các nơi, ngón tay thon dài mơn trớn đóa hoa ven hành lang. Đầu ngón tay mang ra chút nước mưa đêm qua, lạnh lẽo đến tận xương, Diệp Thanh Cửu lại dường như chưa phát hiện.
“Công tử
thông tuệ, Nam Nhứ nói những câu này chính là vượt qua phép tắc, mong công tử chớ trách tội.”
Diệp Thanh Cửu lắc đầu một cái, người trong phủ tướng quân này mặc dù gọi hắn là công tử, nhưng hắn không cảm thấy chính mình tài trí hơn người, huống hồ… Những thứ này đều là bởi vì người kia mới khác biệt.
“Hi vọng trong lòng công tử không nên oán giận tướng quân, tướng quân cùng chủ tử tình cảm chính là không thể lay động, cho nên tướng quân đối ngài có chút…”
“Hai người tình nguyện, ta nơi nào oán giận.”
Diệp Thanh Cửu cười khổ.
Nam Nhứ tự biết lỡ lời, vội vàng nói tránh đi:
“Công tử tu dưỡng lâu như vậy còn không thấy hảo? Thương thế rõ ràng đã khỏi, khí sắc cùng tinh thần sao lại càng ngày càng kém?”
Diệp Thanh Cửu đi mấy bước, liền dừng lại thở một hơi, khóe miệng vung lên một nụ cười suy yếu.
“Thân thể của ta vốn như nến tàn trong gió, sợ là chống đỡ không được mấy ngày…”
“Công tử đừng nói như vậy!”
Nam Nhứ nóng nảy, thanh âm luôn luôn ôn nhu không nhịn được lớn hơn.
“Thân thể bản thân ta tự mình biết…”
Một luồng gió lạnh tiến vào cổ họng của hắn, Diệp Thanh Cửu che miệng lại khụ đến tan nát cõi lòng, khóe mắt rơi xuống vài giọt lệ châu.
“Công tử công tử! Nô tỳ thỉnh đại phu đến!”
Nam Nhứ đỡ hắn thét lên, mấy nha hoàn lanh lợi bên cạnh thấy thế vội chạy ra ngoài.
Lâu sau Diệp Thanh Cửu mới hoãn khí, Nam Nhứ cúi đầu thoáng nhìn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Công tử… Huyết…”
Diệp Thanh Cửu không để ý cười cười:
“Huyết mà thôi, ngươi thấy ít đi? Có lẽ ta thấy nhiều hơn ngươi thôi…”
Hắn đã có điểm không tỉnh táo, không biết mình ăn nói linh tinh cái gì.
Thời điểm ở Nam Nguyệt Các, hắn thấy qua thật nhiều huyết, trên người mình, còn có trên người tiểu quan khác.
Ly Âm nhãn lệ hướng hắn oán giận, nói đêm qua khách nhân khẩu vị quá mức quái lạ, chính mình bị làm cho ngất đi nhiều lần, còn nằm lỳ ở trên giường cấp Diệp Thanh Cửu thấy vết thương trên người mình loang lổ huyết, vết tích xanh tím trải rộng toàn thân, vô cùng doạ người.
Diệp Thanh Cửu không muốn trở thành vật ngoạn của người khác, hắn chỉ cầu có một người chân tâm yêu hắn, cơm canh đạm bạc làm bạn một đời.
Nam Nhứ lau khô huyết trong lòng bàn tay cho hắn, thở dài khuyên:
“Công tử, chúng ta trở lại nghỉ ngơi đi.”
“Ta nằm mệt mỏi, Nam Nhứ, ta muốn đi hồ sen nhìn xem.”
Cố chấp kiên quyết.
“Công tử, hôm nay quá lạnh, mặt đất cũng trượt, chúng ta ngày mai lại đi a.”
“Ngày mai… Ta sợ ta không chờ được đến ngày mai… Nam Nhứ, dìu ta đi nhìn được không.”
Ngữ khí của hắn gần như cầu xin, sắc mặt đã bạch đến xanh lên.
Nam Nhứ không lay chuyển được hắn, nhu nhu mắt, cắn răng nói:
“Kia liếc mắt nhìn liền trở về!”
“Ân.”
Diệp Thanh Cửu nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ động tác này đều hao phí khí lực rất lớn.
“Công tử… Cuối thu, sen trong hồ đều khô, ngài đi nhìn cái gì?”
Diệp Thanh Cửu giương mắt nhìn về phía trước, quả nhiên như Nam Nhứ nói, trong hồ sen chỉ thấy được một mảnh cảnh sắc suy tàn.
Hắn lại cười cười, cong môi, nói chuyện cũng không còn vậy phí sức như trước, nện bước cũng trở nên nhẹ nhàng, như là có chút không kịp chờ đợi đi đến.
“Khi còn bé ta vào thành, đi ngang qua một trà phường, bên trong tiên sinh kể chuyện vừa vặn giảng đến ——”
Diệp Thanh Cửu mắt loan thành độ cong dễ nhìn, ánh sao nhỏ vụn phân tán trong đó, sáng lên lấp lánh.
“Đường đường tướng quân, mặc dù đam mê vũ đao lộng thương, có thể cố tình cố ý dặn dò trong phủ trồng một ao hoa sen, giữa hè, có thể thấy trời nghiêng xuống bích lá(lá xanh biếc~), khuynh nguyệt(trăng nghiêng~) lưu quang vạn dặm… Gió nhẹ thổi tới, nước không gợn… Chỉ có…”
Diệp Thanh Cửu nặng nề ho khan hai tiếng, như muốn đem tim phổi tất cả đều ho ra ngoài. Nam Nhứ đỡ hắn, tâm loạn như ma, khó giải thích được nhớ lại “Hồi quang phản chiếu” cái từ này.
Nàng chớp mi chua xót mắt, khuyên nhủ:
“Công tử ngài đừng nói nữa, nhìn cũng nhìn xong rồi, chúng ta trở về đi thôi! Tướng quân giờ khắc này khẳng định cũng xong việc.”
Diệp Thanh Cửu dường như không nghe thấy, đứt quãng nói tiếp:
“Chỉ có hoa sen đầy hồ hơn người… Thanh hạo tĩnh hương…” (hương thơm trong sạch yên tĩnh~)
“Người đâu! Đi thỉnh tướng quân!”
Nam Nhứ kêu lên, hoàn toàn không còn dáng dấp trấn định ngày thường, nàng xoay người dặn dò tiểu nha hoàn. Nha hoàn bị doạ sợ, nghe đến lời của nàng sửng sốt một chút mới vội vội vàng vàng chạy đi thư phòng, trong sân nháy mắt loạn lên.
Trong lúc hoảng hốt, một tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đẩy Nam Nhứ, Nam Nhứ vội vàng níu lại nhưng đã là công dã tràng. Thân ảnh Diệp Thanh Cửu hướng đến hồ sen…
“Ầm —— ”
Nam Nhứ nhìn ra, ngoại trừ có người cố ý đặt rêu xanh tại hồ sen, Diệp Thanh Cửu rơi xuống rõ ràng không có bất kỳ giãy dụa, là Diệp Thanh Cửu đẩy nàng nhảy xuống…