Edit: MOE (Thiên Ngọc)
“Lão phu nhân chính là vì trường kỳ suy tư quá độ hơn nữa trong nhà gặp biến cố, nhất thời không thể tiếp thu, hoả công tâm, cho nên mới trở nên thần trí không rõ…”
“Vậy có phương pháp nào chữa trị?”
“Nếu như trong lòng lo lắng, mọi việc có thể giải quyết, dĩ nhiên là hảo.”
Lời thái y nói vọng bên tai Tô Hiểu Cửu, lão phụ nhân trước khi hôn mê kêu từng tiếng “Tiểu Cửu” cũng tại bên tai y quanh quẩn không dứt.
Tô Hiểu Cửu mới vừa khóc qua, mũi còn có chút đỏ, nằm nhoài trong ngực Lục Lang Phong rầu rĩ:
“Đến cùng chuyện gì xảy ra… Nàng… Nàng là mẫu thân của ta? Ý của ta là… Là mẫu thân của thân thể này?”
Tô Hiểu Cửu cũng không phải chưa từng xem tiểu thuyết xuyên qua, trước đây nữ sinh trong lớp mỗi ngày tan học thảo luận. Lão phụ nhân trong miệng tình cờ bốc lên đôi lời “Thanh Cửu” y vẫn là nghe rõ ràng, hơn nữa các loại sự tình trước đây, y rất nhanh liền ghép nối thành hoàn chỉnh.
Chỉ là y không nghĩ tới, chính mình có một ngày cũng sẽ trở thành trong nhân vật.
“Ân, đúng, nàng là mẫu thân thân thể này, cũng chính là mẫu thân Diệp Thanh Cửu.”
Lục Lang Phong hôn đỉnh đầu y, nói sự thực.
Trước hắn lựa chọn che giấu, là sợ Tô Hiểu Cửu không thể nào tiếp thu được sự thực này, nhưng nhìn trước mắt, A Cửu cũng không phải là cái gì tiểu kiều hoa trong phòng ấm, năng lực tiếp nhận vượt xa dự liệu của hắn.
Tuy rằng… Có chút hay khóc…
Bất quá hắn yêu thích, không biết tại… Thời điểm khóc lên là bộ dạng…
Vì thế hắn đem sự tình Diệp Thanh Cửu vì sao bị bán đến Nam Nguyệt Các, làm thế nào trốn ra được, cuối cùng làm sao bị truy đuổi sức cùng lực kiệt ngã vào phủ tướng quân sau đoạn khí đều nói ra.
Hắn sở dĩ muốn nói rõ Diệp Thanh Cửu quả thật đã chết, là sợ Tô Hiểu Cửu có gánh nặng trong lòng.
“Nhưng vẫn là ta chiếm thân thể của hắn…”
Tô Hiểu Cửu trong lòng vẫn áy náy, luôn cảm giác mình là tên trộm.
“Nếu không phải ngươi còn dùng thân thể này, hắn không thể có cơ hội lần thứ hai thức tỉnh a.”
Tô Hiểu Cửu vẫn lắc đầu, trên mặt mất đi sinh khí.
Lục Lang Phong suy nghĩ một chút, ôn nhu nhỏ nhẹ nói:
“Hắn… Hắn trước khi đi, nhờ ta hai việc, một là chăm sóc tốt mẫu thân của hắn, hai là vì bằng hữu của hắn chuộc thân, ta đều làm xong. Nếu như không phải ngươi, ta làm sao có thể biết tâm nguyện của hắn, làm sao có thể giúp hắn thành toàn tâm nguyện?”
“Nếu như không phải ngươi, mẫu thân của hắn đều sẽ vẫn luôn tiếp tục không người chăm sóc, sau này liền không nơi nương tựa, mà bằng hữu của hắn, có lẽ sẽ vẫn luôn nằm Nam Nguyệt Các, địa phương nước sôi lửa bỏng kia vĩnh viễn không thấy mặt trời…”
“Bởi vì ngươi, những chuyện này mới có thể có làm.”
Lục Lang Phong dừng một chút, đợ Tô Hiểu Cửu tự mình suy nghĩ chốc lát, ôn thanh hỏi:
“A Cửu có thể hiểu? Ngươi không cần phải tự trách, hổ thẹn.”
Gian phòng nhất thời rơi vào lặng im, Lục Lang Phong không nhiều lời thêm, chỉ mềm nhẹ sờ sờ mặt y.
Tô Hiểu Cửu cau mày liền dãn ra, như vậy mấy lần, y mới nhẹ nhàng thở phào một cái, biểu tình cũng không tái nghiêm túc, như quyết định trọng đại, y nắm tay kiên định nói:
“Ta sẽ giúp Thanh Cửu chăm sóc thật tốt mẫu thân, coi nàng thành mẫu thân mình đối đãi, sẽ thay hắn tận hiếu đạo. Bằng hữu của hắn ta cũng sẽ xem là bằng hữu của mình!”
Lục Lang Phong nhìn trong mắt y lấp lánh ánh sáng nhỏ, như thưởng tại trên trán y in xuống nụ hôn.
“Ân, ta sẽ cùng ngươi đồng thời chăm sóc tốt bọn họ.”
Lục Lang Phong lau khô nước mắt trên mặt y, Tô Hiểu Cửu hạ tâm tình, nhếch môi nở nụ cười, một lần nữa vui vẻ làm ổ trong ngực Lục Lang Phong.
Lục Lang Phong
câu được câu không nhẹ vỗ về lưng y. Ngoài cửa sổ mây đen bị gió thổi đi, một chút hào quang vàng óng ánh từ trên trời lộ ra. Dương quang ngày đông hiếm thấy từ ngoài cửa sổ nghiêng vào.
Bên giường, dương quang đang tỏa ra, trong không khí hạt bụi tròn bay lượn trần đều có thể thấy rõ ràng, bầu không khí nhất thời yên tĩnh tốt đẹp.
Lâu sau, Tô Hiểu Cửu nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói lộ ra cảm xúc đặc biệt rõ ràng:
“Kỳ thực… Kỳ thực cảm giác có mẫu thân cũng không tệ lắm, mẹ ta xưa nay đều không tốt như vậy, nàng mỗi ngày chỉ biết đánh bài, từ trước tới nay cũng không quản ta…”
Động tác Lục Lang Phong dừng lại, cúi đầu bình tĩnh nhìn Tô Hiểu Cửu mỉm cười nói:
“Ngươi… Ngươi nhớ ra rồi?”
Trả lời hắn chính là Tô Hiểu Cửu cười thực vui vẻ.
Tô Hiểu Cửu đỏ mặt lần thứ nhất chủ động ngẩng đầu hôn cằm Lục Lang Phong, gật đầu “Ân” một tiếng.
“Vậy ngươi…”
“Ta nhớ tới ngươi.”
Tô Hiểu Cửu hào phóng thừa nhận.
“Ngươi lần thứ nhất đi theo ta ta liền phát hiện, ta cố ý quẹo vào hẻm nhỏ cho ngươi cũng vào, chờ ngươi đi ta mới trốn ở góc phòng lén lút nhìn bóng lưng ngươi rời đi…”
“Lúc đó liền thích ta?”
Lục Lang Phong có chút tự kỷ nói.
“Không, ta lúc đó nghĩ, ai nhàm chán như vậy luôn cùng ta? Có phải là người xấu, có phải là muốn đem ta bắt đi bán…”
Tô Hiểu Cửu hồi tưởng lại suy đoán lúc đó không khỏi bật cười:
“Nhưng có một lần, ta tan tầm trễ, nhìn thấy ngươi tại góc đường cho mèo ăn, dương quang chiếu vào gò má của ngươi, dương quang rơi vào trên mặt của ngươi, trên vai, sau lưng… Ta nghĩ, trên thế giới nơi nào có người xấu suất như vậy a…”
Lục Lang Phong tâm tình nhất thời thật tốt, nâng mặt Tô Hiểu Cửu lên, nhìn đồng tử trong suốt nghiêm túc nói:
“A Cửu, ta yêu ngươi, bất kể là hiện đại hay cổ đại, lần đầu tiên thấy ngươi ta liền thích, rất yêu thích rất yêu thích.”
Bày tỏ chân thành nhượng Tô Hiểu Cửu đỏ mặt, nhưng y hít sâu một hơi, lấy dũng khí đồng dạng nghiêm túc nhìn lại Lục Lang Phong, trong mắt đối phương thâm tình y không có cách nào chống cự.
“Tại cổ đại tỉnh lại nhìn ngươi đầu tiên, ta liền cảm thấy nhìn quen thuộc.”
Tô Hiểu Cửu cười, trong mắt chứa đầy tinh tú.
“Bây giờ nghĩ lại, quen thuộc… Là cảm giác động tâm…”
Cái nhìn kia, như vượt qua không gian, phá vụn ngàn vạn thời gian.
Dữ quân sơ tương kiến, do tự cố nhân quy.
(Cùng quân ban đầu gặp lại, còn tựa người xưa về).
———-oOo———-
Dù chưa thỏa mãn nhưng tui xin chia buồn, trước mắt là không có phiên ngoại, không có thịt. Mong tác giả sẽ viết, cơ mà hi vọng mong manh lắm (“▔□▔)/